Chương 2: Quốc sư xưng bá thời hiện đại (2)

Nghe hai người bọn họ nói, em trai thứ ba của Trần Phú Quý nhìn về phía Trần Duyệt Vũ đang mặc một bộ đồng phục học sinh, hỏi cô có phải nơi này là “ghế Thái Sư” trong truyền thuyết hay không?

Trần Duyệt Vũ lắc đầu, nói không phải.

Em trai thứ ba của Trần Phú Quý ngơ ngác, hỏi: “Không phải là thật sao? Tôi đã nói rồi, người đàn ông này nhìn giống y như là thần côn, còn nói cái gì mà Trần tiên sinh, ngài vô cùng may mắn nữa chứ, nghe kiểu gì cũng thấy giống bọn thần côn đứng ở cầu vượt dụ dỗ người ta xem bói vậy!”

Nhìn thấy Trần Phú Quý bị người đàn ông mặc áo xanh lừa gạt đến mức liên tục gật đầu, lấy từ ví ra một tấm thẻ định đưa cho hắn ta, ông ấy vội vàng đi tới: “Chờ một chút.”

“…”

Tay của người đàn ông mặc áo xanh đã giơ lên giữa không trung nhằm cầm lấy cái thẻ, đột nhiên thấy Trần Phú Quý rút tay trở về, trong lòng thầm than đáng tiếc.

“Đại ca, anh đừng tin hắn, nơi này căn bản không phải là phong thuỷ bảo địa gì cả, càng không phải là “ghế Thái Sư”!” Trần Văn Xương nói.

Trần Phú Quý nhanh chóng bác bỏ: “Văn Xương, em nói bậy cái gì đó? Đại sư nói nơi này là “ghế Thái Sư”, thì nhất định nơi này chính là “ghế Thái Sư”, hắn chính đại sư mà anh phải vận dụng hết mối quan hệ mới tìm ra được đấy!”

“Đại ca, thật sự, nơi này không phải là mộ địa nổi tiếng gì cả.” Trần Văn Xương nói.

Người đàn ông mặc áo xanh nghe ông ấy nói như vậy, liền mất bình tĩnh: “Trần tiên sinh, nếu ông không tin những lời tôi nói, thì cũng không cần đường xa mà mời tôi tới đây. Thời gian của tôi rất quý giá. Còn vị tiên sinh này, cậu nói mộ địa mà tôi chỉ không phải là “ghế Thái Sư”, cậu có chứng cứ gì không? Cũng không thể không lấy ra chứng cứ gì mà lại hủy đi thanh danh của tôi chứ.”

Làm một thầy phong thủy, quan trọng nhất chính là sự linh nghiệm, lời nói ra phải trở thành sự thật. Xem phong thuỷ cho mộ địa càng phải là nơi cát tường che gió chắn mưa, tụ hội năng lượng, bao hàm tất cả, là một cái mộ địa có thể phù hộ cho con cháu.

Chỉ cần không linh nghiệm một chút thôi, thì sẽ không còn một ai sẵn sàng chi tiền cho họ để coi phong thủy mộ địa.

“Ồ, chứng cứ sao, ai nói tôi không có chứng cứ!” Trần Văn Xương nói xong liền quay đầu nhìn về phía Trần Duyệt Vũ.

Đồng thời, người đàn ông mặc áo xanh cũng liếc về phía Trần Duyệt Vũ, thấy cô mặc một bộ đồng phục học sinh xanh trắng, độ tuổi tầm 17-18 tuổi, cũng chỉ là một con nhóc đang học cao trung, đáy mắt hắn ta tràn đầy sự khinh thường.

“Trần tiên sinh, cậu đang nói giỡn với tôi sao?” Hắn ta nhếch khóe miệng, khinh thường cười, lắc đầu nói: “Nó chỉ là một con nhóc mà thôi, cậu lại nói với tôi là nó có thể coi được âm dương, còn có thể chỉ điểm được mộ địa hay sao? Không bằng cậu nói nó là thần bói toán, bấm năm ngón tay đi bói chuyện thiên hạ, đi khắp thế giới cũng không có đối thủ đi. Nực cười, quả thực là nực cười, đây là trò đùa tồi tệ nhất mà tôi nghe qua trong đời đấy.”