Chương 28: "Ngự bút" bảo địa (2)

Bốn con mắt đỏ đậm của hai con hạc trắng nhìn thẳng về phía trước, trừng mắt về phía bọn họ. Ánh mắt chúng lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.

Trần Duyệt Vũ đứng ở đằng trước, eo thon, lưng thẳng tắp, tay phải cầm Thất Tinh Kiếm, tay trái cầm lấy hình nộm được bện từ cành liễu. Cô nhìn hai con hạc trắng, nói: “Hai ngài tiên hạc, tôi là phong thuỷ sư Trần Duyệt Vũ, đêm nay đến đây làm phép ở ‘ngự bút’ bảo địa, là để tìm bảo địa có phong thủy cho một vị lão tiên sinh họ Trần. Tôi biết hai ngài là tiên thú trấn thủ bảo địa, nhưng phàm là bảo địa có linh khí thượng thừa, một ngày nào đó cũng sẽ bị người có duyên phát hiện. Hôm nay, tôi vô tình phát hiện ra cái bảo địa này, chứng tỏ bảo địa này có duyên với tôi. Hiện tại, tôi muốn sử dụng nó, các ngài không nên ngăn cản.”

Con hạc trắng đứng ở phía trước có thân hình cao lớn hơn, nó ngửa mặt lên trời kêu một tiếng dài. Những người khác không biết nó đang nói cái gì, nhưng Trần Duyệt Vũ có thể cảm nhận được, nó đang nói, cái mộ địa này tụ tập linh khí thiên địa, là mộ địa có phong thủy tốt nhất thành phố Xuân Châu, không thể dễ dàng để cho một người bình thường sử dụng.

Trần Duyệt Vũ đi về phía trước một bước, lớn giọng nói: “Danh huyệt tặng cho người có duyên. Tòa bảo địa này đã bỏ không tại núi Vọng Hổ đã mấy trăm năm, hôm nay cơ duyên xảo hợp bị tôi phát hiện, chứng minh là cái mộ địa này muốn phát huy tác dụng nên có của nó. Nếu mộ địa đã có duyên với tôi, tôi đưa mộ địa này cho nhà họ Trần thì có gì không ổn?”

Trương Tử Tuấn và Lưu Mãnh nhìn thân hình nho nhỏ của Trần Duyệt Vũ đứng ở phía trước, giằng co với hai con tiên hạc, thế nhưng lại không có một chút sợ hãi nào. Hơn nữa, eo của cô thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng có khí khái, bọn họ đều rất bội phục dũng khí của Trần Duyệt Vũ.

Người xem phát sóng trực tiếp cũng sôi nổi bình luận, nói: “Chủ bá thật là lợi hại, nếu đổi lại là tôi, nhìn thấy hai con hạc trắng nhìn chằm chằm bản thân, da gà của tôi đã rớt đầy đất, nhất định sẽ bỏ chạy từ sớm.”

“+1, chủ bá thật sự rất có dũng khí. Chỉ là một nữ sinh, hơn nửa đêm vẫn còn ở nơi núi non hoang dã, dù sao nếu là tôi, nhất định sẽ bị dọa đến mức kêu cha gọi mẹ, tôi ném thêm một quả lựu đạn, chủ bá cố lên!”