Chương 29: "Ngự bút" bảo địa (3)

“Chủ bá thật lợi hại quá đi! Tôi xem phát sóng trực tiếp kinh dị cũng đã được một khoảng thời gian khá lâu rồi, nhưng xem đến tận bây giờ, người có lá gan lớn nhất chính là chủ bá đó!”

“Hy vọng hai lầu trên khi bình luận có thể mang theo chỉ số thông minh có được không? Chuyện này rõ ràng là đoàn đội của chủ bá tự mình lên kế hoạch đó, cô ta có thể bị hai cái đạo cụ hạc trắng kia dọa sợ sao? Thật nực cười. Ha ha ha.”

“Tôi có chút mờ mịt, tôi xem cái phát sóng trực tiếp này từ nãy đến giờ nhưng vẫn không hiểu, rốt cuộc hai con hạc trắng kia là thật hay chỉ là đạo cụ vậy?”

“Lầu trên đừng nghe đứa ngốc kia nói bậy. Hai con hạc trắng này nhất định là thật. Cậu nghĩ thử đi, nhà ai làm đạo cụ có thể làm sinh động như thật vậy chứ? Đôi mắt đỏ đậm kia còn di chuyển, trong mắt còn có ánh sáng. Thời điểm chúng nó giương đôi cánh, màu lông của hai con hạc đó là màu trắng thuần, có vẻ còn thuần chủng hơn so với hạc trắng được bảo hộ trong vườn bách thú quốc gia đó. Hạc trắng đẳng cấp cao như vậy có thể là đạo cụ sao? Cửa hàng nào có bán, tôi ra giá mười vạn mua một con!”

“Ừm, đúng vậy, hai con hạc trắng này có thể so với động vật được bảo hộ cấp quốc gia đó. Nếu chủ bá có thể sở hữu hai con hạc trắng này, nhất định gia cảnh sẽ vô cùng giàu có, sao có thể đi phát sóng trực tiếp tìm mộ trong đêm khuya khoắt như thế này chứ!”

“Nói tóm lại, chủ bá chắc chắn là một đại sư phong thuỷ, hơn nữa bản lĩnh còn vô cùng lợi hại. Hai con hạc trắng này cũng thực sự là tiên hạc trấn mộ… Nói đến đây, tự dưng tôi cũng cảm thấy lạnh sống lưng … Chẳng lẽ trên đời này thật sự có thứ gọi là… âm linh sao???”

“Nhất định là có, nếu không thì con người sau khi chết sẽ đi về đâu chứ? Đừng nói với tôi cái gì mà chết sẽ tan thành mây khói, rồi cái gì mà khoa học sẽ không nói như vậy. Những người nói như thế đều cút đi. Trên đời này có bao nhiêu thứ không thể giải thích bằng khoa học chứ. Nếu đã không giải thích được, vậy rất có khả năng là thật sự tồn tại!”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy. Khi còn nhỏ, tôi từng xém bị chết đuối, là chú nhỏ đã nhảy vào trong nước để cứu tôi lên. Nhưng tôi nhớ rất rõ ràng, một năm trước khi chuyện đó xảy ra, chú nhỏ của tôi đã bị chết đuối dưới sông…”