Chương 19: Phát sóng trực tiếp tìm mộ (2)

Trần Văn Xương đi lên phía trước một bước, long trọng giới thiệu: “Hai đứa nên lễ phép một chút, vị này chính là Trần đại sư!”

Lưu Mãnh nhìn Trần Duyệt Vũ, thấy cô đang mặc đồng phục học sinh, thân hình mảnh khảnh, trực tiếp bật cười.

“Chết tiệt! Không thể nào! Cậu là đại sư sao? Sao nhìn thế nào cũng thành bạn học lớp bên vậy?”

Trần Duyệt Vũ không nói lời nào. Trương Tử Tuấn lại chú ý đến đồng phục học sinh của Trần Duyệt Vũ, trên ngực trái có thêu chữ Nhất Trung thành phố Xuân Châu.

Thật sự là bạn cùng trường!

Lưu Mãnh có tính cách tùy tiện, cố ý nhìn Trần Duyệt Vũ vài lần: “Cái kia, cậu thật sự là… đại sư phong thuỷ sao?”

Trần Duyệt Vũ cũng liếc cậu ta một cái. Cô còn chưa kịp nói chuyện, Trần Văn Xương đã duỗi tay, đẩy Trương Tử Tuấn và Lưu Mãnh về phía đường đi lên núi: “Đương nhiên là đại sư rồi, còn là loại đại sư nổi danh lừng lẫy đấy. Hai đứa bớt nói nhảm, mau chóng lên núi đi, còn có vô số việc cho hai đứa làm đấy!”

Lưu Mãnh nhún vai: “Còn không phải do cháu thấy đại sư lớn lên độc đáo nên mới nói thêm hai câu sao.”

Bọn họ đi ở phía trước, Trần Duyệt Vũ và Trần Văn Xương đi ở phía sau. Trên đường lên núi, Trần Duyệt Vũ vẫn luôn chú ý đến long mạch của núi Vọng Hổ. Sau lưng ngọn núi này có tám ngọn núi lớn chạy dài liên tục, tám ngọn núi như tám con rồng, cũng là chỗ dựa của núi. Chôn người ở chỗ này, con cháu đời sau sẽ có chỗ dựa vô cùng lớn, cũng chính là có nhân vật lớn hỗ trợ.

Mà phía trước núi Vọng Hổ là những hồ nước lớn nhỏ, có kích cỡ không giống nhau, ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống, một mảnh sóng nước lóng lánh.

Phong thủy phải dựa vào thủy (nước) để tạo tài lộc, phóng mắt nhìn lại những hồ nước dưới chân núi Vọng Hổ, đều là những hố tụ bảo.

Trần Duyệt Vũ xác định, thời điểm cô lên núi lúc giữa trưa, trên đường nhìn thấy cái mộ địa kia, nhất định là bảo địa hội tụ linh khí bốn phương. Hơn nữa, cái mộ địa này nhất định có thể làm xuất hiện đại văn hào!

Khi nói chuyện, bọn họ đã đến nơi có nhiều cây bụi xanh, núi Bạch Hổ.

Thấy Trần Duyệt Vũ dừng chân, không đi lên trên nữa, Trần Văn Xương nhìn xung quanh, có chút nghi hoặc nói: “Đại sư, vì sao không tiếp tục đi nữa?”

“Tới rồi, ở ngay chỗ này.” Trần Duyệt Vũ duỗi tay, lấy la bàn ra từ trong túi tùy thân màu vàng, đang xem chỉ hướng.

“Nơi này sao?!” Trần Văn Xương trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc nói: “Trần đại sư, nơi này không phải là ngọn núi nhỏ của [Bạch Hổ quay đầu] kia sao? Không phải ngài nói [Bạch Hổ quay đầu] là hung địa sao? Vì sao linh huyệt lại ở chỗ này??”