Chương 18: Phát sóng trực tiếp tìm mộ (1)

Lão gia tử nói, cá chép đen là do ông lão mua về nuôi, mua từ lúc cá chép vẫn còn nhỏ, ông lão vẫn luôn chăm sóc cẩn thận.

Trần Duyệt Vũ nói muốn đem cả năm con cá chép đen này đi, lão gia tử đầu óc nhanh trí, lập tức liền nghĩ tới Trần Duyệt Vũ lấy năm con cá chép đen này đi là dùng cho việc tìm mộ địa. Ông lão nhanh chóng kêu Trần Văn Xương vớt cá chép đen trong hồ lên, bỏ vào trong xô nhựa, tổng cộng có năm cái xô nhựa.

Đêm nay tìm kiếm mộ địa, cần có người hỗ trợ. Trần Văn Xương vỗ ngực, nói để anh ta đi hỗ trợ. Trần Duyệt Vũ nhìn anh ta, nói vẫn còn muốn kêu thêm nhiều người hơn một chút, tốt nhất là thanh niên trẻ khỏe.

Trần Văn Xương: “…” Tôi cũng chỉ mới 28 thôi mà.

“Không sao cả, cháu bên họ ngoại của tôi có thể đến đây hỗ trợ, thằng bé cũng lớn cỡ bằng ngài, còn đang học trung học phổ thông.”

Trần Duyệt Vũ nói được. Cô nhìn đồng hồ, thời gian đã là bốn giờ chiều. Lúc này, ánh mặt trời chiếu xuống cũng không quá mãnh liệt, rất thích hợp đi vào trong núi để tìm kiếm mộ địa.

Trần Văn Xương đi theo bên cạnh cô, anh ta rất tò mò, vì sao Trần Duyệt Vũ đi vào trong núi tìm mộ địa mà còn phải cần đem theo mấy xô cá chép đen?

Trần Duyệt Vũ nói: “Chờ đến lúc vào núi, anh sẽ biết.”

Ánh mắt Trần Văn Xương sáng lên: “Xem ra, năm con cá chép đen này cũng có vai trò rất lớn nhỉ!”

Trần Văn Xương cũng không biết, cha anh ta nuôi năm con cá chép đen ở trong nhà, mà trùng hợp ông lão cũng có năm đứa con trai. Điều này chứng tỏ năm con cá chép đen này và năm đứa con trai của ông lão có vận mệnh tương đồng. Có thể nói, năm con cá chép đen này chính là vận kinh doanh của năm đứa con trai nhà họ Trần.

Chiếc Mercedes-Benz của Trần Văn Xương chạy băng băng, ước chừng nửa giờ sau, xe ngừng lại ở đường quốc lộ ngay chân dãy núi Vọng Hổ.

Trần Văn Xương không ngờ, cái mộ địa đại cát có thể làm xuất hiện đại văn hào trong miệng Trần Duyệt Vũ cũng ở tại dãy núi Vọng Hổ.

Đợi ở trên đường quốc lộ trong chốc lát, một chiếc Ferrari màu đỏ nổi bật chạy qua, có hai nam sinh từ trong xe đi xuống, trong đó có một nam sinh mặc áo thun trắng phối với quần jean vô cùng đáng chú ý, khoảng 18 tuổi, dáng người cao lớn, lớn lên cực kỳ đẹp trai.

“Tử Tuấn, vị đại sư kia đang ở đâu? Vì sao tôi không nhìn thấy?” Cậu ta đã nhìn thấy cậu của Trương Tử Tuấn, nhưng nhìn sang xung quanh tìm kiếm, cũng không nhìn thấy đại sư bản lĩnh đầy mình kia!

Trương Tử Tuấn nói: “Tôi cũng không biết, đi thôi. Cậu nên nhớ kỹ một chút, cậu tới đây là để làm việc.”

Lưu Mãnh: “…”

Hai người cầm trong tay một cái xẻng và một cái cuốc, hai chân thon dài, đi đường mang theo gió.

“Cậu, vị đại sư kia đâu?” Trương Tử Tuấn hỏi.