Chương 20: Phát sóng trực tiếp tìm mộ (3)

Trần Duyệt Vũ cúi đầu, nhìn xuống đầu ngón tay ở trên la bàn, thời điểm cô đi đến mộ địa này, đầu ngón tay bắt đầu đong đưa trái phải. Người nghiên cứu phong thủy đều biết, kim đồng hồ đong đưa chính là “Chấn châm”, có nghĩa là vị trí kia rất nguy hiểm, không phải nơi mà người bình thường có thể khống chế được.

Trương Tử Tuấn và Lưu Mãnh cảm thấy rất hứng thú đối với huyền học. Bọn họ biết lúc này, Trần Duyệt Vũ đang nhìn la bàn để tìm kiếm mộ địa, đôi mắt vẫn không di chuyển một chút nào.

Trần Duyệt Vũ đứng ở trung tâm ngọn núi, nói cho Trần Văn Xương biết về tìm kiếm mộ địa, từ trước đến nay luôn là sai một ly đi nghìn dặm. Hai mươi bốn ngọn núi trên la bàn tương ứng với Bát quái khác nhau, một ngọn núi tương ứng với 15 độ. Khi chỉ vào mộ địa, phương hướng lệch khỏi quỹ đạo 15 độ, ban đầu là một mộ địa rất tốt, có thể bởi vì tan hết linh khí, sẽ biến thành một mộ địa bình thường, nếu nghiêm trọng hơn thì có khả năng sẽ biến thành hung mộ.

Lúc trước, bọn họ đứng ở ngọn núi trung tâm của dãy núi Vọng Hổ, núi Bạch Hổ ở phía bên tay phải của mộ địa, lại bởi vì nó cao hơn, cho nên mới có [Bạch Hổ quay đầu]. Hiện tại, mộ địa mà cô tìm là nằm bên trong núi Bạch Hổ, tất nhiên phía bên phải của mộ địa không phải là ngọn núi này.

“Vậy ngọn núi Bạch Hổ kia là ở nơi nào?” Trần Văn Xương hỏi.

Trương Tử Tuấn và Lưu Mãnh nghe hết sức chăm chú, cũng vô cùng hứng thú mà nhìn lại đây.

“Ở đằng kia.” Trần Duyệt Vũ chỉ vào dãy núi rậm rạp chạy thành một hàng ở bên tay phải. Núi Bạch Hổ thấp hơn, quỳ rạp trên mặt đất ôn thuần nghe lời, nhất định không ức hϊếp được dãy núi Thanh Long ở bên tay trái.

Địa thế núi ở nơi này hoàn toàn ôm trọn, núi Thanh Long và núi Bạch Hổ giống như hai bàn tay to, ôm lấy toàn bộ mộ địa và hồ nước ở phía trước. Không chỉ có như vậy, mộ địa này vô cùng rộng rãi, có thể ôm lấy vạn tài lộc trên thế gian.

Bốn người ở đây, chỉ có Trần Duyệt Vũ là hiểu về phong thuỷ, ba người còn lại tuy rằng nghe không hiểu nhưng lại cảm thấy rất thần kỳ!

Trần Duyệt Vũ biết bọn họ nghe không hiểu, cũng không nói tiếp. Cô xoay người, nhìn về phía chủ mộ địa. Sau đó, cô đi qua, khom lưng nhặt lên một nhúm đất. Năm ngón tay khép lại, siết chặt, sau đó liền buông tay ra ngay lập tức, nhúm đất trở thành một khối, một lúc lâu cũng không tan ra.

Đích thực là một mộ địa tàng phong tụ khí.

Cô chỉ vị trí, bảo Trương Tử Tuấn và Lưu Mãnh đào ra năm cái hố đất nhỏ ở đằng kia, sau đó bảo bọn họ đi xuống chân núi để múc nước ở cái hồ nước kia, dùng nước hồ tưới vào trong hố đất, mãi cho đến khi hố đất chứa đầy nước.

Đổ liên tục năm xô nước lớn, hố đất nhỏ kia mới bắt đầu tích trữ nước.

Hai nam sinh tiếp tục xuống núi múc nước, mồ hôi đầy đầu, mệt đến mức thở dốc, như vậy thì năm cái hố đất mới tích đầy nước.