Chương 13: Làm sao có thể có người đẹp trai đến như vậy (1)

Lão gia tử do dự một chút rồi hỏi Trần Duyệt Vũ, tổn hại nhân khẩu có nghĩa là sẽ có người… chết sao?

Trần Duyệt Vũ gật đầu: “Đúng vậy, lão tiên sinh tốt nhất nên suy nghĩ kỹ. Mộ địa càng tốt, thì cái giá phải trả cũng càng lớn. Nếu như ông muốn thế hệ sau xuất hiện đại văn hào lưu danh muôn đời, vậy thì con cháu trong gia tộc của ông nhất định sẽ có tổn hại. Hơn nữa, nhất định không chỉ là mạng của một hai người.”

Trần Duyệt Vũ làm một đại sư phong thuỷ, điều nên nói cô cũng đã nói với lão gia tử. Cô cho rằng lão tiên sinh sẽ từ bỏ, hoặc là lui một bước chỉ cần một mộ địa có thể xuất hiện một người đọc sách là được rồi. Nhưng ngàn vạn lần cô không dự đoán được, lão tiên sinh nắm lấy tay cô, hai mắt đυ.c ngầu, khàn giọng nói: “Đại sư, tôi muốn phong thuỷ tốt nhất, có thể xuất hiện đại văn hào.”

Trần Duyệt Vũ ngơ ngác, lão tiên sinh tiếp tục nói: “Từ xưa đến nay, nhà họ Trần chúng tôi chưa từng có một phần tử trí thức. Tôi muốn nhà họ Trần chúng tôi có thể xuất hiện một đại văn hào nổi tiếng toàn thế giới. Đúng rồi, giống như Tào Thực hay Lý Bạch là được.”

“!!!”

Lý Bạch! Tào Thực!

Khẩu vị của ông lão này cũng không lớn bình thường đâu ha. Từ lúc Hoa Hạ bắt đầu xuất hiện, dòng chảy thời gian hơn 5000 năm mới mới sinh ra được một thi tiên Lý Bạch, mới xuất hiện một Tào Tử Kiến bảy bước thành thơ. Ông lão mở miệng một cái liền muốn thế hệ con cháu có thể trở thành nhân vật lớn có tầm ảnh hưởng trong thế giới văn học Hoa Hạ.

Trần Duyệt Vũ lập tức cự tuyệt: “Chuyện này không được, Lý Bạch, Tào Thực, loại đại văn hào như vậy 5000 năm mới xuất hiện một người, tôi không thể đáp ứng ông được.”

Lão gia tử ho khan một tiếng, giọng nói càng thêm trầm thấp. Hơn nữa, khi nói chuyện còn mang theo sự run rẩy: “Trần đại sư, tôi biết ngài có bản lĩnh lớn, việc nhỏ này nhất định không làm khó được ngài. Phàm là đồ vật quý giá đều có cái giá riêng của nó. Ngài nói đi, bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ thỏa mãn ngài, tôi cho ngài hai trăm vạn.”

Hai trăm vạn, nói không muốn là giả. Em trai còn nằm ở trên giường bệnh không rõ sống chết. Có hai trăm vạn này, cũng đủ phí phẫu thuật cho em trai rồi…

Trần Duyệt Vũ vẫn lắc đầu từ chối: “Thành thật xin lỗi, Trần tiên sinh, tôi không thể đáp ứng nhu cầu của ông, cứ coi như tôi không tiếp nhận đơn hàng này đi.”