Chương 14: Làm sao có thể có người đẹp trai đến như vậy (2)

Trần Duyệt Vũ quay người rời khỏi phòng. Ông lão run rẩy đôi tay, thở hổn hển nói: “Đại sư, ngài có thể trở về suy nghĩ kỹ rồi đến nói chuyện với tôi, chỉ cần ngài có thể tìm giúp tôi một cái mộ địa có thể xuất hiện đại văn hào, dù có nhiều tiền hơn nữa thì tôi cũng sẽ đáp ứng ngài.”

Trần Duyệt Vũ rời khỏi nhà họ Trần, lúc đi ngang qua đình hóng gió trong vườn, cô nhìn thấy năm con cá chép đen đang bơi trong hồ nhân tạo, cô hỏi Trần Văn Xương đang đứng ở bên cạnh có bao nhiêu người anh em, Trần Văn Xương nói nếu tính cả anh ta thì có tổng cộng năm người.

Trần Duyệt Vũ nhìn lại năm con cá chép đen thêm một lần nữa, sau đó rời đi..

Đi ra khỏi nhà họ Trần, điện thoại trong túi quần vang lên. Cô mở điện thoại lên xem, thì ra là bạn thân Dương Lệ Lệ gọi tới.

“A lô, Tiểu Vũ, cậu mau chóng đến bệnh viện đi, bác sĩ nói bệnh tình của em trai cậu đã nặng thêm, hiện tại thằng bé còn nôn ra máu, cậu mau chóng tới đây đi.”

“Lạch cạch”. Điên thoại trong tay lập tức rớt xuống mặt đất, màn hình nứt một mảng. Cô vội vàng nhặt điện thoại lên, đứng trên đường quốc lộ để gọi xe. Nhưng đợi một lúc lâu cũng không có tài xế nào tiếp đơn. Ngay lúc đó, một chiếc Land Rover màu trắng phóng nhanh tới, Trần Duyệt Vũ giơ ngón tay cái lên yêu cầu giúp đỡ.

Land Rover nhanh chóng chạy qua, không hề dừng lại.

Trần Duyệt Vũ cũng biết làm sao có thể có người tốt như vậy. Hiện tại, em trai cô không rõ sống chết, lòng cô nóng như lửa đốt. Trong tình huống cô nhìn xung quanh vẫn không gọi được xe, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng động cơ điếc tai, chiếc Land Rover màu trắng nổi bật kia chạy ngược trở về, dừng ở bên cạnh cô.

Trần Duyệt Vũ dừng lại, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt vô cùng đẹp trai. Anh thật sự rất đẹp, lông mi dài, đôi mắt sâu thẳm như ngọc bích đang bị giấu dưới đáy biển sâu.

“Cần giúp đỡ sao?” Giọng nói trầm thấp và đầy lôi cuốn.

“À.” Trần Duyệt Vũ tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Đúng vậy, bệnh tình của em trai tôi nặng thêm, nơi này lại không gọi được xe, anh có thể đưa tôi đến bệnh viện Nhân Dân số 1 thành phố Xuân Châu được không? Cầu xin anh.”

“Lên xe.” Người đàn ông trẻ không do dự một chút nào.

Trần Duyệt Vũ sửng sốt, nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

Chiếc Land Rover màu trắng chạy với tốc độ cao trên con đường xi măng, cuối cùng hất đuôi một cái, ngừng ở trước cửa bệnh viện Nhân Dân.

Trần Duyệt Vũ hỏi người đàn ông mặc áo trắng để xin mã QR, nói rằng muốn trả tiền xe cho anh. Đôi bàn tay mảnh khảnh và sạch sẽ của anh đặt tự nhiên trên vô lăng, giọng nói trầm thấp: “Không cần, mau chóng vào xem em trai của cô đi.”