Chương 12: Mộ địa nổi tiếng xuất hiện tài năng văn chương (4)

Ông lão nhanh chóng lặp lại những gì đã nói với Trương Khánh Quân. Khi lão gia tử nói chuyện, đôi tay đều phát run, thực sự rất kích động, nhìn ra được ông lão đã chờ mong cái bảo địa phong thủy này đã lâu.

Trần Duyệt Vũ khẽ cau mày, cô hỏi sinh thần bát tự của Trần lão gia tử, lập tức bói một quẻ cho ông lão.

Đôi lông mày của cô nhíu lại càng sâu, Trần Duyệt Vũ lắc đầu: “Không dối gạt lão tiên sinh, mệnh chú định nhà họ Trần các người trong vòng năm đời sẽ không có con cháu có mệnh đọc sách.”

Sắc mặt của những người ở đây đều tối sầm lại. Lão gia tử bắt lấy tay của Trần Duyệt Vũ, đau khổ cầu xin: “Đại sư, ngài thật sự là đại sư. Mấy năm nay, tôi đã tìm rất nhiều thầy phong thủy để tìm kiếm mộ địa cho mình, bọn họ nhìn thấy tiền thù lao nhiều như vậy, đều khẳng định sẽ kiếm cho tôi một cái mộ địa tốt nhất có thể xuất hiện người có mệnh đọc sách, nhưng cuối cùng cũng không thể tìm ra được cái bảo địa nào. Chỉ có ngài, chỉ có ngài không có lừa gạt tôi.”

“Đại sư, lão già đây cầu xin ngài, cầu xin ngài hãy đáp ứng tâm nguyện này của tôi. Đời này của tôi cái gì cũng có, chỉ là gia tộc không có nổi một mụn con cháu có số đọc sách. Nếu ngài đáp ứng tâm nguyện này của tôi, ngài muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho ngài.”

Tiền, Trần Duyệt Vũ đang rất cần, nhưng trên đời không phải bất cứ thứ gì cũng có thể mua được bằng tiền. Giống như lão gia tử đã nói lúc nãy, người với người cũng phải phụ thuộc vào duyên phận, người với mộ địa cũng phải phụ thuộc vào duyên phận, mệnh đã chú định, trong vòng năm đời, nhà họ Trần không thể xuất hiện văn nhân.

Có nhiều lúc phong thuỷ chính là kỳ diệu như vậy, nếu mệnh đã chú định mộ địa của tổ tiên không có được, thì con cháu đời sau cũng sẽ không có được.

Trần Phú Quý cũng tới cầu xin Trần Duyệt Vũ, nhờ cô tìm kiếm một cái mộ địa đại cát cho nhà họ Trần.

Trần Duyệt Vũ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cô nghiêm túc hỏi ông lão xem ông có thực sự muốn một mộ địa có thể làm xuất hiện tài năng văn chương không?

Lão gia tử rất kích động, ông lão biết rằng Trần Duyệt Vũ chịu nhả ra, việc này nhất định còn có biện pháp.

Trần Duyệt Vũ cũng không gạt ông lão, nói biện pháp thì có, chỉ là…

Lão gia tử thấy Trần Duyệt Vũ muốn nói lại thôi, kêu những người khác ở trong phòng đi ra ngoài. Ông lão lại hỏi Trần Duyệt Vũ có biện pháp nào?

Trần Duyệt Vũ nói: “Mệnh đã định nhà họ Trần các người trong vòng năm đời không có văn nhân. Nếu muốn thế hệ sau có văn nhân, sẽ ảnh hưởng đến con đường tài vận của nhà các người. Tài vận nhà các người càng đi xuống, thì trình độ của văn nhân sẽ càng cao.”

“Trường hợp tốt nhất là xuất hiện văn nhân tới trình độ nào? Có thể xuất hiện đại văn hào không? Cái loại mà có thể lưu truyền muôn đời ấy.”

Trần Duyệt Vũ không nghĩ tới lão gia tử lại tham lam như vậy, cô nói: “Có thể xuất hiện đại văn hào, nhưng cái giá phải trả cũng sẽ lớn hơn, hơn nữa có thể không chỉ tổn hại đến con đường tài vận, mà ngay cả nhân khẩu trong nhà cũng sẽ bị tổn hại.”