Chương 7: Nắm giữ

Sở Hồng Nê nhìn khuôn mặt không rõ hỉ nộ của Từ Chu Dương, chần chờ không dám bước lên, lòng bàn tay bị móng tay nắm thành từng vòng nguyệt nha đỏ hồng.

Từ Chu Dương, thật sự sẽ thích cậu sao?

Cho dù hết thảy đều đã bày ra trước mặt, Sở Hồng Nê vẫn hoài nghi, không dám dễ dàng tin tưởng, nhỡ đâu không phải, chờ đợi cậu sẽ là cái gì? Theo tính tình Từ Chu Dương chắc chắn sẽ đánh chết cậu đi.

Thấy cậu im lặng, sắc mặt Từ Chu Dương càng đen, tức giận nhìn Sở Hồng Nê, “Hỏi cậu đấy, cậu đừng nói là cậu tới xem……”

Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên có một người nhào vào trong ngực, mềm mại mà chân thật chui vào trong ngực hắn.

Sở Hồng Nê ôm eo Từ Chu Dương, đầu đập vào ngực hắn, hai mắt nhắm chặt, cả khuôn mặt đều toát lên sợ hãi, như đang chờ đợi thanh kiếm trên đỉnh đầu rơi xuống, xem nó có thể phá tan l*иg giam cầm tù cậu hay là sẽ đem cậu bầm thây vạn đoạn.

Toàn bộ cơ thể Từ Chu Dương đều run lên, cánh tay cứng còng để ở hai bên sườn, Sở Hồng Nê có thể cảm giác được nơi cậu chôn mặt vào bốc lên từng đợt hơi nóng, cậu cho rằng Từ Chu Dương đang tức giận, khi thấy hắn nâng tay lên, còn theo phản xạ mà rụt cổ, cậu thấy Từ Chu Dương cho dù không đẩy cậu xuống đất thì cũng sẽ hung hăng đánh cậu một đấm.

Tuy nhiên Từ Chu Dương chỉ vươn tay, chậm rãi, cẩn thận, ôm lấy Sở Hồng Nê.

Hắn cực mất tự nhiên nhưng lại nhẹ nhàng xoa mái tóc rối ướt mồ hôi của Sở Hồng Nê, “Sao vậy, bị dọa tới rồi?”

Cơ thể Sở Hồng Nê cứng đờ thoáng chốc như bị mất sức mà trở nên mềm nhũn dựa vào trong ngực Từ Chu Dương, như trút được gánh nặng mà nhỏ giọng thở dốc, bị dọa đến nửa câu cũng không nói được.

Cậu còn tưởng rằng, cậu sẽ bị Từ Chu Dương đánh chết.

“Sao vậy, khóc cái gì?” Từ Chu Dương chân tay luống cuống nhìn cậu, muốn dùng tay áo giúp cậu lau nước mắt, lại phát hiện vì lúc trước cùng Đàm Vũ đánh một trận, quần áo trên người hắn gần như đã bẩn hết.

“Đừng khóc, tôi lại không có việc gì.”

Sở Hồng Nê nhịn không được mà lại thấp giọng nghẹn ngào hai lần, nhìn Từ Chu Dương trước mặt thật cẩn thận dùng ngón tay giúp cậu lau nước mắt, tảng đá trong lòng rốt cuộc rơi xuống.

Cậu rốt cuộc đã xác định, loại ánh mắt này là gì, là thích, là ái mộ, là nguyện ý vì cậu trả giá hết thảy, có thể làm cậu có được mọi thứ cậu muốn.

Bao gồm Từ Chu Dương trước mặt, dùng ánh mắt như vậy để nhìn cậu, Từ Chu Dương.

Cậu hiện tại muốn gì, chính là muốn trả thù từng chút một người đã mang lại cho cậu thống khổ cùng đau đớn, Từ Chu Dương.

Ai kêu Từ Chu Dương, khiến cậu sống như một con cẩu hoang luôn phải chịu đựng bẩn thỉu cùng đánh đập.

Vì thế, Sở Hồng Nê hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Từ Chu Dương, “Tôi rất lo lắng cho cậu, cậu không sao chứ?”

Sở Hồng Nê khóe mắt bị Từ Chu Dương không ngừng xoa đến đỏ bừng, khiến da cậu càng thêm trắng bệch, mắt như hồng mai, khiến Từ Chu Dương nhìn đến choáng váng, ngơ ngác nói: “Không…… Không sao……”

Vậy thì, cũng để hắn cùng làm cẩu hoang đi.

Không có tôn nghiêm, một con cẩu đáng thương a.

Từ Chu Dương trong lòng không ngừng rung động, lại không khỏi nhớ đến nguyên nhân sự việc lần này, sắc mặt lại lập tức đen lại, biệt nữu nhìn thoáng qua Đàm Vũ ở bên cạnh, “Cậu ta cũng bị thương, cậu không muốn đi xem sao?”

Từ Chu Dương miệng chứa dao nói mát, càng nắm chặt lấy cánh tay Sở Hồng Nê, nếu Sở Hồng Nê thật sự dám đi xem Đàm Vũ, hắn sợ là sẽ ngay lập tức nhào lên đem mặt Đàm Vũ vốn đã bị đánh đến bầm dập xé thành nhiều mảnh.

Sở Hồng Nê nghe vậy nhìn về phía Đàm Vũ, đối phương cũng đang nhìn cậu, ngơ ngẩn đứng, như là không hiểu được tình huống hiện tại như thế nào, lại như là đã biết, cho nên mới khϊếp sợ đến đau lòng.

Nhưng khi thấy Sở Hồng Nê nhìn qua, hắn đáy mắt vẫn đầy chờ mong, sáng long lanh vui mừng.

“Tôi……” Sở Hồng Nê siết chặt tay, trong đầu nhanh chóng đưa ra phán đoán, cậu phải nói gì, mới có thể lấy lòng Từ Chu Dương.

“Tôi không quen cậu ấy.”

Một trận gió thổi đến, khiến chiếc rèm mỏng màu xanh lục bay lên.

Ánh sáng trong mắt Đàm Vũ giống như ngọn nến bị thổi tắt, ảm đạm xuống.

“Không quen?” Từ Chu Dương hơi nghi ngờ, nhưng lại cảm thấy bình thường.

Sở Hồng Nê hướng nội, người trong lớp còn không biết hết, sao có thể quen biết người ngoài được, tám phần là bị Đàm Vũ quấn lên.

Hơn nữa, Sở Hồng Nê không phải thích hắn sao, tuyệt đối sẽ không di tình biệt luyến, bằng không sao sau khi biết hắn bị thương, liền nhanh chóng đến đây xem hắn.

Nhìn đôi mắt khóc đến hồng hồng của Sở Hồng Nê, Từ Chu Dương trong lòng càng thêm rung động, thích hắn đến vậy sao?

Từ Chu Dương nhíu mày liếc Đàm Vũ một cái, vẫn cảm thấy không vừa mắt, nhưng vì hắn mà cùng Sở Hồng Nê nháo lên cũng không được.

Hắn sờ sờ cái ót Sở Hồng Nê, “Không quen biết liền không quen biết, đúng là luôn có loại tôm nhừ cá thúi muốn dán lên a.”

“Các cậu đều đứng làm gì, không muốn bôi thuốc sao?” Bác sĩ vào cửa liền thấy người trong phòng đều đứng, nhìn về một phía, trong lòng cảm thấy kỳ quái, cũng nhìn qua.

Khi nhìn thấy liền hơi ngẩn ra, đợi phản ứng lại liền vội để mấy người trong phòng ngồi xuống.

“Thuốc lấy tới rồi, miệng vết thương của các cậu trước tiên phải khử trùng tiêu độc, hiện tại giúp nhau bôi thuốc là được rồi.”

Nói xong, hắn đưa cho Sở Hồng Nê một lọ thuốc, “Tiểu đồng học, giúp bạn cậu bôi thuốc đi.”

“A?” Sở Hồng Nê từ chối nói, “Không được, em không biết làm, vạn nhất miệng vết thương bị em……”

Nhưng lại bị Từ Chu Dương một phen cầm lấy nhét vào trong tay cậu, “Để cậu bôi thì cứ bôi đi.”

“Nhưng……”

Sở Hồng Nê nhìn Từ Chu Dương ngẩng khuôn mặt đầy vết thương tím tím xanh xanh khủng bố bê bết máu, siết chặt lọ thuốc trong tay, “Tôi sợ, tôi bôi không tốt, nhỡ đâu lưu sẹo……”

Từ Chu Dương nhíu mày thúc giục nói: “Nhưng nhị cái gì, tôi không sợ, nam nhân có vài vết sẹo có cái gì, cậu bôi đi.”

Từ Chu Dương thái độ kiên quyết, Sở Hồng Nê bất đắc dĩ, đành phải lấy tăm bông, đổ nước thuốc ra, đầu ngón tay run run cẩn thận mà bôi lên miệng vết thương của Từ Chu Dương, lại nhất thời vô ý, tay run lên, liền động mạnh vào miệng vết thương của hắn.

Tuy nhiên Từ Chu Dương chỉ tê một tiếng, chau mày, lại không trách Sở Hồng Nê, thậm chí đôi mắt cũng không mở, vẫn giữ nguyên tư thế để Sở Hồng Nê bôi thuốc.

Sở Hồng Nê tay cầm tăm bông căng thẳng, ác niệm trong lòng giống như thủy triều đem cậu bao phủ, vì thế, cậu cầm tăm bông, hung hăng chọc vào miệng vết thương trên gò má Từ Chu Dương.

“A! Thực xin lỗi! Làm đau cậu rồi đi!” Trong miệng cậu kinh hoảng xin lỗi, tay lại vững vàng hung hăng dùng tăm bông nghiền lên vết thương bị rách da của Từ Chu Dương.

Từ Chu Dương một đầu mồ hôi lạnh, tay đặt ở đầu gối nắm chặt lấy ống quần, lại vẫn cắn răng nói, “Không sao, tiếp tục.”