Chương 8: Điên đảo

Sở Hồng Nê vốn dĩ là ngồi một mình, cho dù bàn bị Từ Chu Dương đặt bên cửa sổ, cũng không có ai muốn đến gần cậu, Sở Hồng Nê cảm giác được thái độ của mọi người xung quanh đối với cậu đã tốt lên, nhưng không biết tại sao, vẫn không ai nguyện ý tới ngồi cạnh cậu.

Chỉ có Từ Chu Dương hai ngày trước đột nhiên đem bàn dọn đến bên cạnh cậu, muốn ngồi cùng bàn với cậu.

Từ Chu Dương ngồi ở bên cạnh bàn học Sở Hồng Nê, giống như lơ đãng hỏi: “Ăn sáng chưa?”

Thấy Sở Hồng Nê lắc đầu, hắn mới cúi đầu cười, đem bánh mì cùng sữa bò giấu ở sau lưng đưa cho cậu.

Không nghĩ tới Sở Hồng Nê lại lắc đầu, có chút không dám nhìn hắn nói: “Tôi không muốn ăn cái này.”

“Không muốn ăn cái này?”

Nghe được Từ Chu Dương cao giọng hỏi lại, tay Sở Hồng Nê vì khẩn trương mà nắm chặt, kỳ thật cậu không phải là là không muốn ăn cái bánh mì kia, đối với cậu, có thể ăn no là đã rất tốt rồi.

Chỉ là, cậu cần thiết thử xem điểm mấu chốt của Từ Chu Dương ở nơi nào, có thể vì cậu làm được đến tình trạng gì.

Sở Hồng Nê hít sâu một hơi, ngẩng đầu, hai mắt sáng quắc nhìn Từ Chu Dương.

Từ Chu Dương không có tức giận như cậu dự đoán, chỉ nhíu mày, dùng một loại ngữ khí có thể nói là ôn hòa hỏi cậu: “Vậy cậu muốn ăn gì, tôi đi mua.”

Sở Hồng Nê không nghĩ tới bước đầu tiên đã thuận lợi như vậy, thậm chí có chút không kịp phản ứng lại, ngơ ngác nhìn tay Từ Chu Dương ở trước mặt cậu quơ quơ.

“Nghĩ nhanh lên, quầy bán quà vặt cách lớp học khá xa, không đi nhanh liền phải vào lớp, với lá gan của cậu chắc cũng không dám ở trong lớp của thầy Chu ăn đi.”

Sở Hồng Nê hoàn hồn, lại không nghĩ ra nên ăn cái gì, đành phải hàm hồ nói: “Muốn…… Muốn bánh chà bông, cả loại sữa này, sữa này uống cũng không ngon……”

Sở Hồng Nê đem bánh mì cùng sữa bò nhét lại trong ngực Từ Chu Dương.

Từ Chu Dương cũng không giận, nghe cẩn thận, như suy nghĩ gì đó gật gật đầu, “Quá hôi phải không?”

“Ân.” Sở Hồng Nê gật gật đầu.

“Được, tôi đã biết.” Từ Chu Dương cánh tay dài duỗi ra, đem bánh mì cùng sữa bò trên tay vứt vào thùng rác, lập tức đi ra cửa phòng học.

Chờ đến lúc Từ Chu Dương về, quả nhiên tiết học của thầy Chu đã bắt đầu, cũng may túi áo đồng phục lớn, Từ Chu Dương dùng hai ống tay áo đem sữa bò cùng bánh mì che đi, hô “Báo cáo” liền nghênh ngang đi vào.

Thầy Chu biết tính hắn, lười quản, sau khi để hắn vào lớp liền lo bài giảng của chính mình.

Sau khi Từ Chu Dương ngồi xuống liền từ trong tay áo lấy ra bánh mì cùng sữa bò lén lút nhét vào trong ngực Sở Hồng Nê, ý bảo cậu mau ăn.

Sở Hồng Nê liếc mắt nhìn khuôn mặt ác tướng đầy nếp nhăn của thầy giáo Chu trên bục giảng, hoảng loạn khẽ lắc đầu.

Từ Chu Dương nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Cậu buổi sáng còn chưa ăn gì, mau ăn đi.”

“Cậu cúi người xuống một chút, sẽ không bị nhìn thấy, tôi giúp cậu nhìn thầy.”

Sở Hồng Nê vẫn lắc đầu, cậu không phải là Từ Chu Dương, không biết sợ hãi, nếu như bị bắt được, cậu có thể gặp được phiền toái lớn.

Từ Chu Dương thấy cậu lại cự tuyệt, không còn kiên nhẫn, giúp cậu mở ra túi bánh mỳ, “Mau ăn, đợi chút đói đến ngất thì làm sao bây giờ?”

Động tác của hai người hấp dẫn sự chú ý của thầy Chu, nhưng ông còn chưa kịp nhìn kỹ, đã bị chủ nhiệm lớp ngoài cửa gọi ra ngoài.

Thầy Chu vừa đi khỏi, trong lớp liền lập tức phát ra các loại thanh âm, dần dần tiếng nói chuyện cũng lớn lên.

Từ Chu Dương thúc giục nói: “Người đã đi rồi, hiện tại có thể ăn đi.”

Sở Hồng Nê kỳ thật đã sớm đói chịu không được, nhìn xung quanh một chút, nhìn thầy Chu cùng chủ nhiệm lớp đang ở ngoài cửa nói gì đó, mới thỏa hiệp há mồm ăn bánh mì.

Từ Chu Dương thấy cậu chịu ăn mới bớt giận, ngậm cười đem hộp sữa bò đã cắm ống hút đưa tới bên miệng cậu, “Uống ngụm sữa, cẩn thận nghẹn.”

Thấy Sở Hồng Nê ùng ục uống hơn phân nửa, hắn giống như tranh công nhìn Sở Hồng Nê bằng ánh mắt đầy chờ mong, “Thế nào, sữa này uống không hôi đi.”

Sở Hồng Nê kỳ thật không phân biệt được hôi hay không, nghe Từ Chu Dương hỏi như vậy, chỉ hàm hồ gật đầu.

Từ Chu Dương vừa lòng cười, “Đây là đạm sữa, so với sữa tươi lần trước hương vị tốt hơn một chút.”

Từ Chu Dương lần này mua bánh mì xác thật là ngon hơn lần trước, Sở Hồng Nê vài miếng liền ăn xong.

Lúc thầy Chu đi vào, Sở Hồng Nê đang cầm khăn giấy Từ Chu Dương cho cậu lau miệng, nhìn người sau lưng thầy Chu lão nhân, động tác cậu cứng lại.

Không chỉ cậu, ánh mắt mọi người trong lớp cũng đều tụ tập trên người người nọ,

Không thể phủ nhận đó là người cái rất khó không hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Ngũ quan cậu ta sắc bén như một lưỡi dao, đơn bạc đầy kiêu ngạo, cả người toát lên hơi thở khó gần, nhưng quanh thân cậu ta mang theo khí tức quý tộc đầy kiêu ngạo.

Cậu ta rất trắng, không phải trơn bóng trắng nõn giống Sở Hồng Nê, mà là màu trắng bênh tật, đầy tử khí, như một bức tường trắng xóa.

Nếu chỉ như thế, cậu ta cũng chỉ là đẹp trai một chút mà thôi, trước đó đã có Sở Hồng Nê đẹp kinh tâm, còn có Lý Văn Cận, không đáng để mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.

Đặc biệt nhất chính là mái tóc bạc của cậu ta, cả một đầu tuyết trắng, có thể nhìn ra được đây không phải là nhuộm, ngay cả lông mi dày dài của cậu ta cũng là màu trắng, lúc này đang cụp xuống che đi đôi mắt màu lục.

Sở Hồng Nê cuống quít quay đầu nhìn Từ Chu Dương, Từ Chu Dương cũng đang nhìn người nọ, đánh giá từ trên xuống dưới, bộ dáng nhìn cực kỳ nghiêm túc.

Sở Hồng Nê trong lòng hoảng hốt, người nọ lớn lên đẹp như vậy, nếu Từ Chu Dương không thích cậu nữa, không đối tốt với cậu nữa, vậy có phải cậu sẽ trở lại những tháng ngày u ám đáng buồn như trước không.

Sở Hồng Nê bắt lấy tay Từ Chu Dương, bởi vì quá gấp mà móng tay cắt qua mu bàn tay Từ Chu Dương.

Từ Chu Dương đột nhiên bị đau đâm, hơi chau mày, quay đầu nhìn thấy biểu tình hoảng loạn sợ hãi của Sở Hồng Nê, có chút hoảng thần hỏi, “Sao vậy?”

Giọng Sở Hồng Nê có chút nghẹn ngào, “Sao cậu vẫn luôn nhìn cậu ta, có phải hay không, có phải hay không……”

Sở Hồng Nê không dám hỏi tiếp, cả người đều run rẩy.

Từ Chu Dương đã hiểu nguyên nhân Sở Hồng Nê hoảng loạn, nghĩ thầm sao Sở Hồng Nê lại ăn dấm loạn như vậy a, xem ra thật sự là vô cùng thích hắn.

Hắn vui sướиɠ lại cảm thấy có chút buồn cười nói: “Lớn lên kỳ quái như vậy, tôi thấy cũng bình thường thôi, cậu không phải cũng nhìn cậu ta sao?”

“Kỳ quái?” Sở Hồng Nê khó hiểu hỏi ngược lại, cậu nhìn người nọ, tự nhiên cảm thấy người nọ rất đẹp.

Người nọ đương nhiên đẹp, so với cậu đẹp gấp ngàn lần vạn lần, bằng không vì sao khi cậu lộ mặt ra đối mặt với cậu luôn là tay đấm chân đá, cùng tiếng khóc đầy thê lương của mụ mụ “tại sao mày lớn lên lại có khuôn mặt này”, còn ở trước mặt người nọ, sẽ ôn nhu như một người mẹ chân chính, khẽ cười sờ đầu hắn, thân mật mà gọi người nọ là “Tuyết bảo bảo”.

Người nọ đương nhiên đẹp, bằng không như thế nào khiến mụ mụ của cậu biến thành mụ mụ của hắn.

“Không kỳ quái sao?” Từ Chu Dương nắm lấy tay cậu trấn an, trong miệng không chút lưu tình nói: “Tóc trắng mắt xanh, nhìn giống quỷ a.”

Nhận thức của Sở Hồng Nê dường như bị đảo ngược, ầm ầm sụp đổ, khiến đầu cậu đều là một mảnh mông lung.

Thầy Chu khụ hai tiếng, nói: “Bạn học này là học sinh trao trao đổi đến từ nước Mỹ California, mọi người nhớ chung sống hòa thuận với bạn mới, tang thêm tình hữu nghị giữa hai trường học, vị đồng học này vẫn luôn học tập ở nước Mỹ, đối với trong nước rất nhiều chuyện không quá hiểu biết, mọi người hãy tích cực giúp đỡ cậu ấy.”

“Bạn học, em tự giới thiệu bản thân đi.”

Người nọ hơi nhếch cằm, con ngươi lãnh đạm, cực kỳ cao ngạo bễ nghễ nhìn mọi người bên dưới, giống như sinh ra đã đứng ở đỉnh núi, người khác đều là con kiến.

“Trình Tễ Tuyết.”

Hắn lạnh như băng phun ra ba chữ, giống như là những người ở đây, đều không xứng để hắn tốn nhiều miệng lưỡi.

Dưới đài vang lên tiếng thảo luận.

Sở Hồng Nê nghe thấy rõ tiếng Từ Chu Dương phỉ nhổ, “Gì vậy, mắt mọc trên đỉnh đầu à, lớn lên giống yêu quái thì toàn thế giới đều phải cung phụng cậu ta giồng như động vật quý hiếm sao?”

Bàn sau có người phụ họa nói: “Đúng a, Từ ca của chúng ta có thân phận như vậy cũng chưa từng phô trương, hắn là cái thá gì a?”

“Quá không coi ai ra gì đi, cho rằng chính mình rất đẹp sao?”

“Thật đáng ghét a.”

……

Thì ra Trình Tễ Tuyết không đẹp hơn cậu sao, thì ra cậu ta khiến người khác chán ghét như vậy sao?

Vì cái gì cậu tốt hơn Trình Tễ Tuyết, nhưng vẫn bị đạp lên bùn, mà Trình Tễ Tuyết một chút đều không tốt, lại có thể cao cao tại thượng, thậm chí, cướp đi mụ mụ của cậu?

Sở Hồng Nê trong lòng giống bị một bàn tay xé rách thành một cái động không đáy, trong đó là vô tận ác niệm.

Cậu nắm tay Từ Chu Dương, từng chút một siết chặt, khiến Từ Chu Dương nghi hoặc nhìn cậu.

Sở Hồng Nê nhìn đôi mắt Từ Chu Dương, bên trong là ảnh ngược của hắn, khuôn mặt trắng nọn, giống như sữa bò, như muốn phát sáng, khuôn mặt đẹp đến kinh tâm động phách.

“Chu Dương, tôi không thích cậu ta.”

Từ Chu Dương cổ họng hơi lăn, khàn khàn nói: “Tôi đã biết.”