Chương 6: Nhằm vào

“Các cậu, tụ tập đánh nhau, rốt cuộc có đem kỷ luật của trường học để vào mắt không?”

Chủ nhiệm nắm chặt cái thước lớn thân mật chào hỏi từng người đang đứng cúi đầu, đến lượt Từ Chu Dương thì hơi dừng lại, nhưng vẫn hung hăng đánh xuống.

Chủ nhiệm hận rèn sắt không thành thép gõ mạnh vài cái lên bàn, đem mặt bàn đều chấn đến đong đưa, mấy người trước mặt lại không có ý sợ hãi, đều là bộ dáng cà lơ phất phơ, đặc biệt là hai người cầm đầu, liền chỉ kém không đem mấy chữ “Chết cũng không hối cải” treo trên đầu.

Nhưng Sở Hồng Nê đang nhìn lén ở ngoài cửa bị dọa đến căng thẳng.

Lúc ấy Từ Chu Dương cùng Đàm Vũ đột nhiên đánh đến hung ác, bạn bè Đàm Vũ thấy thế cũng lập tức xông lên giúp hắn, năm sáu người đánh một trận lớn, nghe tin mấy người bảo vệ cao lớn vạm vỡ lập tức đến lôi kéo nửa ngày mới đem hai đám người tách ra.

“Từ Chu Dương, đừng tưởng rằng em phách lối ở trường học thì không ai dám quản em, ba em đã nói qua với tôi, nên đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, phạm vào chuyện gì thì cũng ấn theo quy tắc xử phạt, em đừng nghĩ có thể được đặc cách!” Chủ nhiệm chỉ vào Từ Chu Dương mắng.

Từ Chu Dương nhăn chặt mày, tóc rối che đi đôi mắt tức giận khó chịu.

“Còn có các em, kéo bè kéo lũ đánh nhau, cho rằng đang diễn phim sao, yakuza a!” Chủ nhiệm nước miếng đều sắp phun lên trên mặt Đàm Vũ, “Các em nếu còn tiếp tục như vậy, sẽ bị xếp thành hành vi nguy hại, ở bên ngoài chính là phần tử gây mất trị an, gây nguy hại cho xã hội!”

“Tất cả đều ghi tên lại nhận hình phạt nặng, đều đi đến sân thể dục chạy hai mươi vòng đi.”

“Chủ nhiệm.” Đàm Vũ đi lên phía trước một bước, “Tất cả là do em, cùng bọn họ không liên quan, muốn phạt thì phạt mình em là được.”

Chủ nhiệm tức giận đến quai hàm căng chặt, mặt cùng cổ đều đỏ bừng, “Cậu cho rằng cậu là ai, cậu vĩ đại quá a! Nếu thật xảy ra chuyện mình cậu gánh được hết trách nhiệm sao? Trường học không chịu được loại trách nhiệm này!”

“Nhưng mà……” Đàm Vũ trên mặt khó chịu còn muốn nói nữa, lại bị mấy người phía sau kéo lại.

“Được được, chủ nhiệm xin ngài bớt giận.” Phó chủ nhiệm bên cạnh đứng ra hoà giải, đem chủ nhiệm tức giận đến phát run đỡ đến bên cạnh ghế ngồi xuống.

“Nam sinh, đánh nhau cũng là chuyện khó tránh khỏi, đừng nói là Cao Nhất, ở Cao Trung cũng như vậy, sao có thể không có một hai trận đánh nhau?”

“Chúng ta hẳn nên tích cực trực tiếp dạy bọn họ, phải hiểu biết thêm về hậu quả, phải biết lý trí giải quyết vấn đề, mù quáng trách phạt là không thể thực hiện được.”

Phó chủ nhiệm đỡ mắt kính, nhìn hai người, “Nói đi, các cậu vì sao lại đánh nhau, hẳn phải có gì đó gây mâu thuẫn điểm.”

Sở Hồng Nê ở ngoài cửa hô hấp căng thẳng, khẩn trương nắm chặt nắm tay.

Từ Chu Dương cùng Đàm Vũ ánh mắt đối chọi gay gắt nhưng lại kỳ quái có chung nhận thức, khoảnh khắc ánh mắt kịch liệt va chạm, lại phảng phất như không có việc gì mà rời đi.

“Không có.”

“Không có.”

“Không có?” Chủ nhiệm nghi hoặc nhìn kỹ hai người, “Các cậu hai người đi soi gương xem bản thân hiện tại đang có bộ dáng gì, giống như một cái đầu heo, bị đánh thành như vậy còn nói với tôi là không có mẫu thuẫn gì?”

Từ Chu Dương như nghĩ đến cái gì, bĩu môi một cái, bộ dáng kiêu ngạo người trước mặt, từng câu từng chữ nói, “Nhìn cậu ta ngứa mắt liền đánh, còn cần lý do sao?”

Đàm Vũ cũng cười nhạo một tiếng, “Cậu ta đánh em, em đương nhiên muốn đánh trả, chẳng lẽ giống tên ngốc đứng yên để cậu ta đánh sao?”

“Bạn em nhìn thấy em bị đánh liền đi lên giúp, không phải thực bình thường sao?”

“Bình thường?” Chủ nhiệm giống như lửa đổ thêm dầu, “Các cậu cảm thấy loại này hành vi thực bình thường?”

Phó chủ nhiệm vội vàng ngăn lại chủ nhiệm lại tiếp tục cầm lên thước, cảm thấy lý do này thực gượng ép, “Chỉ như vậy?”

Từ Chu Dương không chút để ý gật gật đầu, “Chỉ như vậy, còn có thể có thêm gì nữa.”

Phó chủ nhiệm trong lòng biết chắc chắn có nội tình khác, nhưng lại không hỏi ra được gì, chỉ phải nói: “Các cậu đều tới phòng y tế xử lý miệng vết thương đi, sau đó đến sân thể dục phạt chạy.”

Chủ nhiệm một tóc trên đầu như muốn dựng đứng, “Đi nhanh lên! Một lát nữa tôi sẽ tự mình đến kiểm tra, đừng nghĩ lười biếng!”

Thấy người bên trong sắp đi ra, Sở Hồng Nê vội vàng rời đi, trốn vào phòng bên cạnh.

Lúc Từ Chu Dương ra cửa, còn hung hăng đυ.ng vào Đàm Vũ một cái, đem người đâm đến lảo đảo một cái.

“Mày mẹ nó có bệnh phải không?” Đàm Vũ tức giận quát lên, túm lấy cổ áo Từ Chu Dương, nắm tay giơ lên còn chưa kịp đánh xuống đã bị phó chủ nhiệm quát dừng lại.

“Làm gì đấy! Ở cửa văn phòng mà các cậu còn dám đánh?” Phó chủ nhiệm nhíu mày trách mắng, “Đàm Vũ, còn không mau buông ra!”

Từ Chu Dương ngẩng cằm, đắc ý cười khıêυ khí©h nhìn Đàm Vũ.

Đàm Vũ nộ khí xông thẳng lên đầu, nhưng lại không thể không nuốt xuống, hắn tức giận thả tay xuống, đem Từ Chu Dương đẩy lên tường, mặc kệ phó chủ nhiệm ở phía sau gọi, lập tức xuống lầu.

Thời điểm cả đám người đến phòng y tế, còn khiến bác sĩ hoảng sợ, một đám mặt mũi bầm dập, hung thần ác sát, nếu không phải biết đây là cao trung, còn tưởng rằng đây là nhóm xã hội đen.

Phòng y tế người không nhiều lắm, chỉ có thể bôi thuốc cho từng người một.

Từ Chu Dương sắc mặt bực bội ngồi ở một bên, nhìn bác sĩ cầm tăm bông giúp Đàm Vũ bôi thuốc, không kiên nhẫn thúc giục nói: “Nhanh lên, bôi chút thuốc có cần chậm như vậy không?”

Bác sĩ kia xấu hổ cười nói, “Nơi bị thương là mặt, tóm lại cần phải cẩn thận một chút, vạn nhất lưu sẹo hủy dung liền không tốt.”

Từ Chu Dương cười nhạo một tiếng, “Khuôn mặt của hắn hủy không hủy dung có khác gì nhau? Tùy tiện làm không phải tốt hơn sao, lãng phí thời gian.”

“Tao xé miệng mày!” Đàm Vũ trong lòng vẫn còn tức giận lập tức bị Từ Chu Dương chế giễu lại bùng lên, đột nhiên đứng lên đem lọ thuốc trong tay bác sĩ làm đổ.

Bác sĩ ai nha một tiếng đè hắn lại, “Đồng học cậu không cần lộn xộn, cậu nhìn xem cậu đem thuốc làm đổ rồi, cậu đẹp trai như vậy, đến lúc bị sẹo bạn gái không cần cậu, tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé.”

“Tôi đi lấy bình thuốc khác, không được lộn xộn.”

Đàm Vũ thân mình cứng lại, như nghĩ đến cái gì nhấp nhấp môi, cố nén tức giận ngồi xuống.

Nhưng Từ Chu Dương nghe thấy vậy sắc mặt liền thay đổi, như sư tử bị chọc giận phun ra hơi thở nặng nề, hắn nhẫn nại nhắm mắt, từ trong túi móc di động ra, vốn định dời đi lực chú ý, lại phát hiện mở không ra, hẳn là đã hết pin.

Từ Chu Dương không thể nhịn được nữa mà đem điện thoại nện ở trên tường, linh kiện chia năm sẻ bảy văng khắp nơi trên mặt đất, đem người vừa mới bước vào cửa phòng y tế sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Sở Hồng Nê ở cửa phòng y tế do dự thật lâu, nhìn bên trong có nhiều người khiến cậu có chút sợ hãi, nhưng cậu lại gấp không chờ nổi muốn biết, Từ Chu Dương rốt cuộc có tâm ý gì, nhìn thấy bác sĩ từ bên trong đi ra, Sở Hồng Nê mới lấy hết can đảm bước vào.

Không nghĩ tới mới vừa bước vào cửa phòng y tế, đã bị tiếp đập điện thoại của Từ Chu Dương dọa sợ, cậu có chút sợ hãi nhìn Từ Chu Dương, không dám đi tiếp, loại sợ hãi này đã thâm nhập vào cốt tủy, khiến sắc mặt cậu tái nhợt.

Nhất thời người trong phòng đều nhìn về phía cậu, đáy mắt Đàm Vũ lấp lánh, ngơ ngác đứng lên, bối rối không biết muốn làm gì.

Từ Chu Dương không nghĩ tới cậu sẽ đến, nghi hoặc mà nhìn hắn, “Sao cậu lại tới đây?”