Chương 15: Dạy dỗ

“Đồng…… Đồng học, có người gọi cậu đi sân vận động, có…… Có chuyện rất quan trọng.”

Trình Tễ Tuyết lười biếng ghé lên trên lan can, đầu cũng quay lại liếc nhìn nam sinh đeo kính sợ hãi rụt rè ở bên cạnh, nhìn thấy trên cổ áo màu trắng của hắn dính máu, chán ghét mà nhíu mày, thu hồi mắt, trực tiếp hỏi: “Ai?”

Nam sinh đeo kính chột dạ ánh mắt né tránh, không dám nhìn hắn, hàm hồ nói: “Liền…… Liền có người……”

Trình Tễ Tuyết trong lòng biết rõ trong đó có ẩn tình, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Cậu biết tôi là trao đổi sinh đi.”

Nam sinh đeo kính không hiểu vì sao hắn đột nhiên nói vậy, nghi hoặc nhìn hắn gật đầu.

“Vậy cậu có biết là nếu lần này hoạt động trao đổi sinh tiến hành thuận lợi, quan hệ giữa hai trường sẽ tốt hơn, hơn nữa còn sẽ đạt được vô số tài nguyên sau khi hợp tác.” Trình Tễ Tuyết đứng dậy.

“Trường các cậu rất coi trọng cơ hội lần này, tôi tin rằng bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép có bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng tới lần hợp tác này xảy ra.”

“Nếu cậu không nói, đến lúc đó tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chỉ biết là do cậu gọi tôi.”

Nam sinh đeo kính bị hắn nói trong lòng cảm thấy căng thẳng bồn chồn, sợ hãi đám ác bá đó đến cuối cùng lại bắt hắn gánh tội thay.

Từ Chu Dương là ai chứ, đến lúc đó thật sự tra đến trên người hắn thì cũng sẽ không có ai dám động tới Từ Chu Dương, cuối cùng không phải tất cả đều là muốn bắt hắn chịu sao.

Nam sinh đeo kính tâm hoảng ý loạn, theo thói quen muốn đỡ mắt kính, lại không sờ đến.

Hắn nhớ đến Từ Chu Dương nắm tay Sở Hồng Nê, đem mảnh kính vỡ nhét vào miệng hắn.

Từ Chu Dương là một cái bồn máu lớn, là ác hổ ăn thịt người không nhả xương, Sở Hồng Nê bị hắn ôm, khuôn mặt nghiên lệ kinh sợ trắng bệch run rẩy, như bị ác hổ vồ.

Trong đầu hắn như bị gương mặt đó hoàn toàn chiếm cứ, không nghĩ được gì khác, gập ghềnh nói: “Sở…… Sở Hồng Nê……”

“Sở Hồng Nê?” Trình Tễ Tuyết đôi mày nhíu chặt chợt giãn ra, trong lòng tuy cảm thấy kinh ngạc kỳ quái, lại không đề phòng như trước.

Hắn còn muốn hỏi tiếp, người trước mặt sau khi nói xong, sắc mặt liền tái nhợt, hoảng sợ lung tung chạy đi.

Sở Hồng Nê, tìm hắn?

Tìm hắn làm gì?

Trình Tễ Tuyết trong đầu xuất hiện Sở Hồng Nê dựa vào trong ngực Từ Chu Dương, ánh mắt nhìn về phía hắn, giống như ngưng một tầng băng mỏng, ánh sáng lấp lánh trong suốt như pha lê, lông mi như trong nháy mắt sẽ gãy mất vỡ thành những đốm sáng, giống như những ngôi sao, đom đóm, sáng lấp lánh dừng ở trong mắt hắn.

Từ khi nhìn thấy Sở Hồng Nê, cậu như một con rối bị Từ Chu Dương vây ở trong ngực, Trình Tễ Tuyết có thể cảm giác được, cậu không thích Từ Chu Dương, khi cậu cùng Từ Chu Dương ở bên nhau, là không vui.

Trình Tễ Tuyết chớp đôi lông mi dài, giống như tuyết rơi xuống từ trên ngọn cây.

Cậu có chuyện rất quan trọng tìm hắn, sẽ là chuyện gì đây?

Khi Trình Tễ Tuyết đến sân vận động, trong đó không bật đèn, bốn phía đen như mực.

Hắn nhìn bốn phía xung quanh, có chút kỳ quái tại sao Sở Hồng Nê muốn hẹn ở loại địa phương này, đen thùi lùi, bốn phía còn bốc lên mùi nhựa.

Hắn sờ soạng muốn tìm chốt mở đèn lên, để khi Sở Hồng Nê tới lập tức sẽ nhìn thấy hắn.

Tuy nhiên hắn chưa kịp đi tiếp, trước mắt chợt sáng choang.

Một tia, hai tia.... Thẳng tắp chiếu vào mắt hắn, khiến hắn cảm thấy chói mắt quay đầu đi.

“Đôi mắt một bên xanh một bên đen cũng không có gì lợi hại nha.”

“Nhìn bộ dáng của mày tao còn tưởng mày có ba đầu sáu tay cơ, hóa ra cũng chỉ có vậy,”

Mấy người nhìn thấy bộ dáng buồn cười của hắn, ác liệt đem đèn pin trong tay nhắm thẳng vào đôi mắt của hắn.

Trình Tễ Tuyết dùng sức chớp mắt, vừa rồi trước mắt một trắng xáo, trong nháy mắt khiến tròng mắt hắn như muốn nổ tung đau nhức, hắn nheo mắt nhìn lại, trước mặt rõ ràng là đám hồ bằng cẩu hữu của Từ Chu Dương, trong tay cầm đèn pin, không có ý ốt hướng hắn cười cười.

Đứng ở giữa bọn họ đúng là Từ Chu Dương, mặt vô cảm, những vẫn có thể nhìn ra địch ý đối với Trình Tễ Tuyết.

Xung quanh như hổ rình mồi, nhưng mà tầm mắt Trình Tễ Tuyết, lại chỉ nhìn người đang ngồi bên cạnh Từ Chu Dương.

Cậu cũng đang nhìn hắn, trong mắt bị ánh đèn ánh lên từng ánh lửa nhỏ vụn, kêu gào muốn đem người trước mặt xé nát.

Trình Tễ Tuyết tư duy cùng biểu tình nháy mắt đình trệ, là Sở Hồng Nê gọi hắn tới sao?

Sở Hồng Nê muốn thu thập hắn?

“Không nghĩ đúng là hắn sẽ tới, tôi còn cho rằng hắn sẽ không tới đấy.”

“Vốn dĩ chỉ nghĩ để tên đeo kính kia đi thăm dò thử, không nghĩ tới thực sự đem người lừa tới.

“Đầu óc hắn không biết lớn lên như nào, chưa từng thấy qua người ngu ngốc như vậy, không biết suy nghĩ sao, vậy mà còn dám một mình đến a!”

“Nói nhảm cái gì!” Từ Chu Dương chợt giơ tay, mở đèn pin trong tay lên, ánh sáng thẳng tắp chiếu vào đồng tử Trình Tễ Tuyết, đồng tử đã có chút thích ứng với ánh sáng trước mặt hơi co rụt lại, nhịn không được đưa tay che mắt.

Nhân lúc hắn chưa kịp chuẩn bị, năm sáu người tiến lên kiềm chế tay hắn đem hắn kéo vào phòng chứa đồ, Trình Tễ Tuyết vừa hiểu ra tình huống hiện tại, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định cao giọng la hét tên Sở Hồng Nê.

“Sở Hồng Nê!”

“Sở Hồng Nê!”

“Không phải cậu gọi tôi tới sao!”

“Sở Hồng Nê ——”

Cửa phòng chứa đồ rầm một tiếng đóng lại, mấy người đè cửa lưu loát đem khóa khóa cửa lại.

Người bên trong đập cửa vang lên từng tiếng bang bang, vẫn tiếp tục gọi Sở Hồng Nê.

“Chu ca……”

Người ở đây trong lòng điều hiểu tên ngốc Trình Tễ Tuyết tại sao lại tự nguyện chui đầu vào lưới, cẩn thận mà liếc nhìn sắc mặt Từ Chu Dương.

“Kế tiếp, làm gì bây giờ?”

“Cậu muốn làm gì, đương nhiên mẹ nó là trở về nhà, cậu có muốn ở lại mời hắn ăn cơm không?” Từ Chu Dương vung tay bang một cái, đèn pin trong tay liền đập trên mặt đất chia năm xẻ bảy, dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt của hắn hiện lên vẻ hung lệ dữ tợn.

Bên cạnh Sở Hồng Nê cũng giống như ý thức được cái gì, nhìn vào cánh cửa phòng chứa đồ bị đập bang bang, đèn pin trong tay từ đầu đến cuối đều không được mở lên.