Chương 16: Quay lại

Chạng vạng tối, giống như một cái miệng vực sâu khổng lồ, nuốt chửng mây đỏ và sương trắng, dùng răng nanh đầy nước dãi, kẽo kẹt kẽo kẹt nhấm nuốt hết những gì đẹp đẽ mỹ miều, nhai nát chúng thành một bãi thịt nát.

Sở Hồng Nê nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên trong lòng cảm thấy áp lực, giống như trong lòng cậu có gì đó bị cắn nuốt, rồi lại nhả về, dính nhớp đến ghê tởm.

Trình Tễ Tuyết đoạt mụ mụ của cậu, nhưng Trình Tễ Tuyết lại không biết chuyện này, thậm chí còn giữ thiện ý với cậu, nếu không phải cho rằng người gọi hắn là cậu, Trình Tễ Tuyết cũng sẽ không ngốc đến mức chui đầu vô lưới.

Cậu ghen ghét Trình Tễ Tuyết, chán ghét Trình Tễ Tuyết, nhưng không nên là như thế này, không nên như vậy……

Sở Hồng Nê tâm thần không yên nắm chặt tay, nghiêng đầu hỏi Từ Chu Dương ở bên cạnh: “Chúng ta, khi nào đem cậu ta thả ra?”

Từ Chu Dương ngón tay lướt nhanh cầm di động chơi game, nghe vậy đầu ngón tay dừng lại, di động vang lên một tiếng “game over” chói tai.

Từ Chu Dương bang một cái đem điện thoại đập lên mặt bàn, nhíu mày nhìn Sở Hồng Nê.

“Không phải đã nói sẽ nhốt cậu ta cả đêm sao, ngày mai đi học, tự nhiên sẽ có người thả cậu ta ra, cần em phải nhọc lòng sao?”

Sở Hồng Nê trong lòng bất an, phản bác nói: “Nhưng……”

“Nhưng nhị cái gì!” Từ Chu Dương giống như đại bác bùng nổ, trong mắt nảy lửa, “Mẹ nó, có phải em nhìn thấy tiểu tử kia có ý với em, nên em mềm lòng phải không?”

“Thế nào, em cũng có ý với cậu ta hả?”

Sở Hồng Nê có chút tức giận nhìn hắn, cảm thấy bộ dáng này của hắn thật kinh tởm, không muốn cãi nhau với hắn, đơn giản quay đầu lại thu thập đồ đạc của chính mình.

Từ Chu Dương thấy cậu như thế, trên mặt lộ ra biểu tình không dám tin.

Một câu cậu cũng không muốn giải thích với hắn?

Từ Chu Dương tức giận đến phát run, hắn đạp đổ bàn xuống đất, phát ra một tiếng nặng nề trầm đυ.c, mọi người trong phòng học đều kinh hãi nhìn về phía hắn.

Sở Hồng Nê đang ngồi ở mắt bão, nhưng vẫn bình tĩnh như không có việc gì, chỉ lo sửa sang thu thập đồ vật trong tay, hoàn toàn mặc kệ Từ Chu Dương đang nổi điên ở bên cạnh.

“Em không nói gì đúng không, có phải em cho rằng cái gì tôi cũng phải theo em có phải không?” Từ Chu Dương nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thề sau này không bao giờ để ý tới Sở Hồng Nê nữa, dựa vào cái gì hắn phải chịu tức giận như vậy!

Thẳng đến khi tan học, Sở Hồng Nê cũng không nói chuyện với Từ Chu Dương, đến khi mọi người trong phòng học đều đi gần hết, chỉ còn hai người bọn họ ngồi lại.

Từ Chu Dương như đang giằng co với Sở Hồng Nê, cậu không đi hắn cũng không đi, liền cùng Sở Hồng Nê bày tính tình, không nói gì, chỉ ôm lấy điện thoại gác chân lên ghế chơi game.

Sở Hồng Nê có chút tức giận, cũng không muốn phản ứng hắn, trong lòng biết Từ Chu Dương đang muốn phân cao thấp với cậu, liền cầm lấy cặp sách rời đi.

Quả nhiên, tuy Từ Chu Dương không nhìn cậu, nhưng cũng đi theo đằng sau cậu, dọc đường đều cúi đầu chơi điện thoại, duy trì khoảng cách ba bốn mét với Sở Hồng Nê.

Chờ đến khi Sở Hồng Nê đi ra khỏi cồng trường, Từ Chu Dương liền yên lặng đứng đó nhìn bóng dáng Sở Hồng Nê biến mất ở chỗ rẽ, mới đem điện thoại nhét vào trong túi, sắc mặt đen sì đi về hướng ngược lại về nhà.

Tuy nhiên Sở Hồng Nê dừng lại ở chỗ rẽ, dựa lưng vào vách tường giấu kín thân hình, lát sau cảm thấy Từ Chu Dương có lẽ đã rời đi, mới cẩn thận ló đầu ra.

Cậu nhìn xung quanh quả nhiên không còn thân ảnh Từ Chu Dương, mới nhẹ nhàng thở ra, chạy chậm quay lại cổng trường.

Cậu vội vàng chạy vào cổng trường, nhưng lại lập tức chạy ra, trên trán đầy mồ hôi, thở hồng hộc chống lên cánh cửa phòng bảo vệ.

“Các chú có cây búa không?”

……

Trình Tễ Tuyết cuộn tròn thân mình nằm ở trong phòng chưa đồ, lại không phải bởi vì sợ hãi, mà là cái địa phương này thật sự bẩn đến mức không có một chỗ nào ngồi được.

Trình Tễ Tuyết vừa mới bắt đầu còn muốn tìm cửa ra vào khác, sờ soạng hai cái liền cảm thấy lòng bàn tay chạm phải bụi bẩn, hắn lập tức ghê tởm cởϊ qυầи áo ra lau tay, lại rón ra rón rén đem quần áo trải trên mặt đất, sau đó liền vẫn luôn ngồi xổm trên quần áo, không dám đi lung tung.

Dù sao Từ Chu Dương đến lúc đó vẫn sẽ phải tới thả hắn ra, không có khả năng thực sự có lá gan đem hắn nhốt cả đêm, cho dù Từ Chu Dương thực sự có lá gan đó, một người sống lớn như vậy mất tích, trường học không có khả năng không phát hiện đi.

Hôm nay hắn bị nhốt lúc gần tan học, nhiều nhất là đến giữa trưa ngày mai, trường học sẽ phát hiện hắn mất tích, đối với an nguy của mình, Trình Tễ Tuyết thật ra không quá lo lắng, hắn lo lắng chính là buổi tối hôm nay phải trải qua như thế nào a.

Xung quanh đều là một mảnh đen nhánh, bên ngoài cánh cửa đóng lại không có một chút ánh sáng, khiến hắn không cách nào xác định thời gian, hắn không có di động, chỉ có thể chờ đợi, nghĩ một chút những chuyện lung tung rối loạn dời đi lực chú ý.

“Chi chi.”

Trình Tễ Tuyết giật giật tai nghe thấy tiếng động bén nhọn không biết từ đâu truyền đến, cả người như bị giật điện đứng lên, cả người nổi đầy da gà, không ức chế được mà thất thanh hét lên.

Âm thanh “Chi chi” trong góc như muốn phân cao thấp với hắn, càng thêm vang vọng, Trình Tễ Tuyết mất lý trí dậm chân, sợ bị con chuột bò lên trên người.

Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh đập cửa, truyền tới một luồng ánh sáng, Trình Tễ Tuyết không kịp tự hỏi, hắn chỉ biết vừa kêu vừa chạy tới cửa, cánh cửa mới hơi mở ra lập tức bị mở ra.

Sở Hồng Nê ở bên ngoài vẫn còn cầm then cửa bị hắn đâm cho có chút lảo đảo, ngạc nhiên nhìn bộ dáng kinh hoảng thất thố của hắn, “Sao vậy?”

Trình Tễ Tuyết nhìn thấy người mở cửa là cậu cũng có chút sửng sốt, nhưng vẫn không kiềm được nỗi sợ hãi, run rẩy, nói chuyện cũng đều là giọng mũi, “Có, có chuột........”

Sở Hồng Nê quay đầu lại nhìn mấy cái rương trong phòng có một con chuột đen, lại không hề sợ hãi, loại đồ vật này ở cửa phòng cậu thuê mỗi ngày đều nhảy ra mười mấy con, đã sớm nhìn quen.

Hắn liếc mắt nhìn Trình Tễ Tuyết, cảm thấy có chút buồn cười, rồi lại nghĩ tới cái gì, ý cười giảm đi, trong mắt chứa đầy hâm mộ, giễu cợt, lại trộn lẫn cảm xúc khác, “Cậu thật đúng là tuyết oa oa trong thế giới cổ tích.”

Trình Tễ Tuyết nhìn cậu, ảo não lại xấu hổ nhấp môi, “Tôi chỉ là cảm thấy con chuột có rất nhiều vi khuẩn mà thôi, không phải là sợ.”

“Không sợ cậu kêu cái gì?”

“Đó là phản xạ có điều kiện!”

Hai người ai cũng không nói đến chuyện Trình Tễ Tuyết bị nhốt ở trong phòng chứa đồ, một đường vừa nói vừa cười đi đến cổng trường, không để ý tới ở dưới tàng cây phía xa, có một đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn bọn họ, trong mắt là oán khí cùng tức giận của Từ Chu Dương.