Chương 14: Trả thù

Một nam sinh lùn gầy đeo kính sợ hãi rụt rè cuộn người lại, trong lòng run sợ nhìn những khuôn mặt hung thần ác sát xung quanh.

Mỗi người đều là giáo bá có tiếng, đặc biệt là Từ Chu Dương ngồi ở giữ, không đơn giản chỉ nổi tiếng ở nhất cao, mà ở những cao trung khác cũng không ai không biết đến.

Trước đây đều chỉ biết nhà hắn là một nhà đầu tư cho nhất cao, lai lịch không nhỏ, lại không biết không nhỏ là như thế nào, thẳng đến khi Từ Chu Dương xuyên thủng màng nhĩ của Anh Đức Tư Lập Tề Tử Úy lớp bên cạnh.

Tề Tử Vệ là cháu trai của giám đốc sở cảnh sát thành phố, ngày thường cũng đi ngang mà không ai dám ngăn hắn, mọi người đều gọi hắn là Thái tử gia, chú hắn luôn yêu thương hắn, ngày xảy ra chuyện đó liền mang tới mười mấy chiếc xe cảnh sát, đem nhất cao vây đến chật như nêm cối, bắt Từ Chu Dương đang ngủ ở trong phòng học.

Tề Thính vừa mới dứt lời muốn cho Từ Chu Dương ở tù mọt gông xong, nhưng không ngờ người nhà Từ Chu Dương không có một ai đến, chỉ gọi một cuộc điện thoại, mặt Tề Thính đều tái đi, khách khách khí khí mời Từ Chu Dương rời đi, không ngờ Từ Chu Dương còn ăn vạ, cuối cùng phải bưng trà nước tới mới tiễn được tôn Lạt Ma này đi, sau đó Tề Tử Úy xuất viện còn bắt hắn cúi đầu nhận sai với Từ Chu Dương.

Tuy rằng tới bây giờ cũng vẫn không biết gia thế của Từ Chu Dương có bao nhiêu lớn, nhưng có thể khiến cục trưởng Cục Công An cúi đầu không dám đắc tội, địa vị sẽ nhỏ sao?

Hắn đánh lộn rất tàn nhẫn, lại không sợ phải chịu trách nhiệm, hắn đâu chỉ đi ngang ở nhất cao, cả Z thị chỉ sợ là cũng không có ai có thể làm gì được hắn.

Huống chi tính tình Từ Chu Dương cũng không tính là bất thường, chỉ là hay cáu kỉnh, không chọc tới hắn thì hắn tuyệt đối sẽ không chủ động tìm, ra tay cũng rất hào phóng, những người cùng hắn chơi gần như đều được nhận ân huệ của hắn, mấy lão đại của cao trung cũng không muốn kết thù với hắn, rất nể mặt hắn.

Người ngồi trên đùi Từ Chu Dương, lông mày như núi mùa xuân, đôi mắt ánh lục quang, khiến người ta chỉ cần nhìn hắn một cái, cả ngọn núi đều chấn động, nổ vang,

Đó chính là người được mọi người trong trường bàn tán xôn xao gần đây, Sở Hồng Nê, trong lớp bọn họ có không ít người thích cậu, nghe nói là cùng Từ Chu Dương ở bên nhau, thì ra là sự thật.

Nhưng đúng là rất đẹp, da trắng đến mức khác hẳn với người bình thường, giống như ngọc trai vừa ra khỏi vỏ, trong suốt trơn bóng đẹp đến kinh tâm, cả khuôn mặt cũng không có một chút tỳ vết, chỉ có chỗ cổ áo hơi lộ ra một chút, có một vết sẹo màu hồng nhạt, chỉ khiến hắn càng thêm yếu ớt mỹ lệ.

Chú ý tới ánh mắt của nam sinh đeo kính luôn nhìn chằm chằm ngực Sở Hồng Nê, Từ Chu Dương nhíu mày tức nhận.

“Mẹ nó mắt mày nhìn lung tung đi đâu!” Người đứng bên cạnh nhận được ánh mắt hắn, liền đánh lên đầu người nọ khiến hắn choáng váng lảo đảo mấy bước, mắt kính cũng rơi xuống.

Sở Hồng Nê bị giật mình bởi tiếng động đột ngột.

Từ Chu Dương vỗ vỗ lưng trấn an Sở Hồng Nê, ánh mắt như đao nhìn người nọ, “Quát to như vậy làm gì?”

Người vừa ra tay xấu hổ hướng Sở Hồng Nê cười cười, “Thực xin lỗi, dọa đến tẩu tử rồi.”

Sở Hồng Nê vẫn còn chút sợ hãi nhìn người nọ, miễn cưỡng cười cười, xua tay nói: “Không sao.”

Cậu nhìn nam sinh bị tát rơi kính, cúi đầu run như cái sàng, không dám hé răng, trong lòng cảm thấy có chút vi diệu.

Cậu nhận ra người này, lúc đó cậu vẫn còn bị mọi người bắt nạt, có một lần cậu kéo mấy túi rác lớn mang xuống dưới lầu vứt, nam sinh đeo kính này đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, cặp mắt kia cách mắt kính dày nhìn cậu một cách lúng túng, rụt rè.

Sở Hồng Nê biết nam sinh đeo kính là người lớp bên cạnh, thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn thấy hắn bị người khác sai sử làm chân chạy, từ góc độ nào đó hắn cùng cậu rất giống nhau, cho nên cậu có chút ấn tượng.

Bởi vậy khi Sở Hồng Nê nhìn thấy hắn cũng không có cảnh giác, chỉ nghĩ là trùng hợp gặp phải, hướng hắn cười cười, chuẩn bị tránh ra.

Không nghĩ tới đối phương lại đá tung túi rác trong tay cậu, rác rưởi bên trong vang tung tóe khắp cầu thang, Sở Hồng Nê không quên được ánh mắt nam sinh đó nhìn cậu, xuyên qua thấu kính dày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười sung sướиɠ đầy ác ý.

“Đồ quỷ bẩn thỉu.”

Giống như là người có địa vị hơn cậu, cho dù hèn mọn, cũng vẫn có thể tì được người để bắt nạt, nhận lại được cảm giác ưu việt hơn người.

Có người vỗ vỗ vai nam sinh đeo kính, “Mày đi nói với tên bạch mao kia, là có người hẹn hắn đi tới sân vận động, có chuyện quan trọng muốn nói với hắn.”

Người nọ lại nói sát bên tai nam sinh, “Nếu cậu ta không tới, chuyện của chúng ta, đành phải để mày chịu thay.”

Nam sinh kia hiểu ý hắn, co rúm lại gật dầu, vội đáp: “Đã biết, đã biết.”

Người nọ nhanh chóng biến sắc mặt thu lại ý cười, tát vào gáy hắn một cái, “Đã biết còn lề mè cái gì, chờ tao đưa mày đi hả?”

“Không, không.” Nam sinh đeo kính chân tay luống cuống xua xua tay, vội khom lưng muốn nhặt kính, muốn nhanh chóng chạy khỏi đầm rồng hang hổ này.

Khi hắn chuẩn bị chạm tới mắt kính, lại có người đột nhiên lên tiếng: “Khoan đã.”

Vì thế tay hắn liền cứng đờ ở giữa không trung, duy trì tư thế khom lưng, không dám nhúc nhích, nhìn bộ dáng có chút buồn cười.

Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía phát ra tiếng, ngoài ý muốn lại là Sở Hồng Nê.

Từ Cu Dương cũng không ngờ cậu sẽ lên tiếng, tò mò mà nâng cao đầu gối, tay ôm Sở Hồng Nê cũng chặt hơn, dán vào lỗ tay cậu hỏi: “Sao vậy?”

Sở Hồng Nê không trả lời, chỉ dùng ánh mắt như viên đạn như muốn xẻo nam sinh đeo kính, có thể nhìn ra được cậu đang nghẹn một cỗ tức giận, một cổ oán khí, ủy khuất.

Từ Chu Dương không rõ nguyên do, chỉ biết Sở Hồng Nê nhìn thấy người nọ liền mất hứng, ngay lập tức dùng ánh mắt bất thiện nhìn nam sinh đeo mắt kính kia.

Trong nhất thời mọi ánh mắt đều như đao như kiếm nhìn thẳng vào nam sinh, cơ hồ muốn lột từng lớp da thịt trên người hắn, phanh hắn ra làm trăm mảnh.

Nam sinh đeo kính nơm nớp lo sợ đứng dậy, không rõ tại sao lại đột nhiên lại biến thành như vậy, không biết hắn làm gì chọc Sở Hồng Nê bất mãn, chỉ thấy đối phương từng bước đi tới gần hắn, cực kỳ giống một mỹ nhân xà.

“Cạch.” Mắt kính bị đế giày của Sở Hồng Nê dẫm mạnh nghiền nát.

Nam sinh đeo kính nhìn Sở Hồng Nê ngồi xổm xuống nhặt mắt kính, cho dù biết Sở Hồng Nê rõ ràng là cố ý, nhưng hắn vẫn lấy lòng cười cười, vội vàng lắc đầu nói: “Không cần nhặt, không cần, không sao đâu.”

Nhưng mà ngón tay Sở Hồng Nê chỉ cầm lên một khối kính vỡ, run run quệt bột phấn nhỏ vụn trên đó, sau đó đứng dậy, đem những mảnh nhỏ đó để ở bên môi hắn.

Nam sinh đeo kính sợ hãi ngửa người ra sau, không dám cử đông, mê mang khó hiểu nhìn Sở Hồng Nê.

“Ăn a.” Sở Hồng Nê không kiên nhẫn đem mảnh kính nhỏ để càng gần chút.

“Không…… Không, Sở đồng học……” Nam sinh đeo kính trong lòng không đem Sở Hồng Nê gộp chung với đám người Từ Chu Dương tàn nhẫn độc ác như vậy, trong lòng vẫn vọng tưởng muốn thương lượng với cậu.

Nhưng người xung quanh cũng không phải người tốt gì, thấy hắn dám trốn, có người trực tiếp dùng chân đá đầu gối hắn, ép hắn quỳ rạp xuống đất, “Mẹ nó mày biết đang nói chuyện với ai không, còn dám cò kè mặc cả?”

Chuyện xảy ra đột ngột khiến Sở Hồng Nê không kịp thu tay, khiến mảnh kính khảm sâu vào da người nọ, cắt từ môi xuống cằm.

“Đại tẩu bảo mày ăn, mày điếc hả?” Có người túm lấy tóc nam sinh đeo kính, khiến hắn thống khổ ngẩng đầu lên, môi với cằm bị cắt thành một vệt sâu đầm đìa mái chảy xuống cổ.

Sở Hồng Nê nhìn thảm trạng của nam sinh đeo kính, lại nhìn mảnh kính dính máu trong tay, máu từ trên đó chảy xuống lòng bàn tay cậu.

Sở Hồng Nê sợ hãi lui về phía sau một bước, sau lưng lại đυ.ng phải ngực Từ Chu Dương.

Từ Chu Dương nắm lấy vai của cậu, thấy cậu run đến lợi hại, an ủi nói: “Một chút máu mà thôi, sợ cái gì, chỉ là cắt qua mặt, lại không cắt đến yết hầu, sẽ không có việc gì.”

Từ Chu Dương dán vào lưng cậu, mang cậu bước lên phía trước, tới gần nam sinh đeo kính.

Ý thức được hắn muốn làm cái gì, nam sinh đeo kính bị túm tóc chịu đựng đau, liều mạng lắc đầu, môi mím chặt, ô ô ô cầu xin.

Từ Chu Dương chỉ cảm thấy trong lòng phiền chán, không kiên nhẫn nhăn chặt mi, “Còn không mở miệng ra, tao liền đem cửa sổ kia đập nát từng mảnh kính nhét vào trong miệng mày.”

Nam sinh đeo kính kinh sợ khóc lóc, biết chính mình trốn không được một kiếp này, cuối cùng run rẩy mở miệng.

Từ Chu Dương nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Sở Hồng Nê, vững vàng, chậm rãi đem mảnh kính kia, nhét vào trong miệng của hắn.

Từ Chu Dương buông tay ra, tay Sở Hồng Nê liền vô lực rũ xuống, cảm thấy sợ hãi, lại cảm thấy ghê tởm, không nhịn được mà phát run.

Từ Chu Dương ôm chặt cậu, không muốn cậu bởi vì việc nhỏ này mà không vui, “Không sao, chỉ là một mảnh kính nhỏ mà thôi, không chết người được.”

“Ai kêu hắn chọc em không vui.”

Nói xong, Từ Chu Dương nhìn thoáng qua nam sinh đeo kính, nhíu mày trách mắng: “Còn không nhanh nuốt vào?”

“Đừng cùng tao chơi trong giấu ở dưới lưỡi, mày cũng không muốn toàn bộ lưỡi đều bị cắt đi?”

“Hay là mày cảm thấy tao chỉ dọa mày?”

Sở Hồng Nê không nói chuyện, cả người vẫn run rẩy, nhưng cậu lại không ngăn cản cùng kháng cự những chuyện này.

Đôi mắt cậu không chớp nhìn nam sinh đeo kính sợ hãi thống khổ cố gắng nuốt mảnh kính xuống, bộ dáng thê thảm khóc lóc thảm thiết.

Trong lòng ngoại trừ sợ hãi, chính là khoái ý vô tận.