Quyển 1 - Chương 14.3

Chương 14: Hùng chủ là của y (H)

Trùng đực hít sâu một hơi, ôn tồn hôn lên vành tai y trước khi thọc toàn bộ chiều dài hùng vĩ đó vào bên trong cơ thể y.

Một nhát lút cán.

Cassius ngưỡng cổ, đôi đồng tử màu xanh biếc mở to. Dươиɠ ѵậŧ của trùng đực quá thô to, cảm giác ngứa ngáy trống rỗng bên trong lỗ thịt trong chớp mắt đã bị cái đau đớn như chém thành hai nửa thay thế. Y bị nhồi đầy đến mức chẳng còn khe hở, qυყ đầυ của trùng đực chống lên cửa khoang sinh sản đóng kín của y.

Trùng đực vịn eo y, xấu xa ra lệnh, “Tự nhấp đi, Cassie. Muốn sướиɠ thế nào thì nhấp như thế đó.”

Trong đầu y vào thời khắc này chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ: dường như dươиɠ ѵậŧ của chủ nhân lại phình to ra thêm nữa rồi.

Quá to rồi…

Đầy quá…

Cả hai bên mông y lại bị trùng đực đét mạnh hai cái. Cảm giác vừa đau vừa ngứa trên mông thịt gọi về một chút thần trí của y, khiến y hoảng hốt hôn lên môi ngài ấy.

Trùng đực dường như cũng bất ngờ trước hành động to gan lớn mật này của y, nhưng Cassius lại không tìm thấy bất kỳ biểu cảm không thoải mái nào trên mặt ngài ấy. Ngài ấy bật cười, giơ tay xoa đầu y, “Ngoan…”

Trái tim y trong phút chốc cũng giống như lỗ thịt bên dưới của y, bị chính sự dịu dàng như mật này nhồi đầy. Nó đập từng nhịp nặng trĩu và dồn dập giống như sắp vuột ra khỏi l*иg ngực y, khiến y đau đớn mà lại khiến y hạnh phúc đến mức chỉ muốn dâng tặng hết cả vũ trụ này cho ngài ấy.

“Bé ngoan, nhấp đi.”

Giọng nói du dương của trùng đực giống như ma chú, giam chặt chút lí trí cuối cùng còn sót lại của y vào đến tận chiều không gian khác. Y cảm thấy bản thân mình chẳng khác nào quân kỹ bị hàng nghìn hàng vạn người cưỡi qua, lỗ thịt sẽ tuôn da^ʍ thuỷ ào ạt với mọi thứ, bất kể là dươиɠ ѵậŧ hay đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, miễn là thứ đó là hình trụ thì y sẽ vui sướиɠ rêи ɾỉ, cố sức co bóp nịnh nọt “vị khách” đang ghé thăm.

Y chỉ mang máng nhớ rằng chính mình đã lắc eo dẩu mông rất lâu, giữa những lúc y nhấp lên nhấp xuống trên dươиɠ ѵậŧ đứng thẳng đầy kiêu ngạo của trùng đực, khi mà hai đùi y đã bủn rủn và mỏi nhừ, ngài ấy sẽ đét lên mông y, ngầm thúc giục và cảnh cáo y không được phép lười biếng…

Từng chuỗi tiếng da thịt va chạm vang vọng khắp phòng hoà với tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ của y, vật cứng và nóng đó không ngừng ma sát và húc vào cửa khoang sinh sản của y, da^ʍ thuỷ chảy tràn ra giữa lúc dươиɠ ѵậŧ lùi lại khiến cho quần của trùng đực ướt đẫm.

Nóng quá…

Sướиɠ quá…

Môi y mấp máy, tiếng rêи ɾỉ chợt tắc nghẹn khi y bất chợt trượt chân.

Qυყ đầυ của trùng đực đâm thẳng vào tuyến tiền liệt của y, hung ác nghiền mạnh lên viên thịt gồ lên đó. Đôi mắt Cassius trợn to trước khi bắt đầu ậng nước, giây kế tiếp y cảm thấy eo mình bị trùng đực vịn chặt.

Sau đó, vị trung tướng làm bằng sắt của quân đoàn Drasus bị dươиɠ ѵậŧ thọc đến nỗi khóc oà lên thành tiếng.

Eo trùng đực giống như gắn motor, nhịp cắm rút kia nhanh đến độ khiến đống da^ʍ thuỷ ở háng và mông y biến thành một đống bọt biển trắng dính nhớp. Trùng đực quá hiểu cơ thể y, y chỉ bất cẩn để lộ nhược điểm một lần, những lần sau đó nơi đó đã trở thành điểm mấu chốt khiến ngài ấy biến y thành một con trùng cái bị tìиɧ ɖu͙© khống chế.

Nước bọt chảy tràn ra bên khoé miệng bị đầu lưỡi của trùng đực liếʍ đi, dươиɠ ѵậŧ vẫn cần mẫn giã lên điểm gồ lên đó, buộc cho quân thư cao lớn rắn rỏi nọ phải khóc nấc lên, lỗ thịt ra sức cắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ thô to, quyến luyến không thôi mỗi lần nó hơi rút ra.

“Thật dâʍ đãиɠ…”

Cassius nghe trùng đực nói như vậy, nhưng y đã chẳng còn tâm trí đâu để mà biện minh cho mình nữa.

Hoặc là nói, y cũng thừa nhận sự thật đó.

Y vốn là một kẻ dâʍ đãиɠ, chẳng qua là do chính y giỏi che giấu mà thôi.

Chỉ cần nhìn thấy ngài ấy, lỗ thịt đang cật lực ăn dươиɠ ѵậŧ bên dưới kia của y sẽ bắt đầu chảy nước.

Y sẽ không nhịn được mà bắt đầu chờ mong, mong đến lúc ngài ấy nhồi đầy cái lỗ đói khát của y bằng dươиɠ ѵậŧ thô lớn của mình, mong đến lúc ngài ấy vừa thọc lỗ thịt y vừa đét mông y, hoặc là vừa bắt y tự cưỡi lên nó trong lúc chơi đùa với hai núʍ ѵú càng ngày càng có chiều hướng sưng to của y.

Khi nãy ở tầng bốn, ngài ấy vốn không biết trong đầu y đã tưởng tượng ra biết bao nhiêu tràng cảnh không đứng đắn.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh ngài ấy cầm roi, y đã hưng phấn đến mức lỗ thịt phát ngứa.

Nội tâm y tự ghét bỏ chính mình, nhưng cảm giác được dươиɠ ѵậŧ thọc vào quá sung sướиɠ, sướиɠ đến nỗi y chấp nhận bị mắng là dâʍ đãиɠ cũng muốn được cưỡi lên nó.

Hoặc là bị nó thọc chết trên giường.

“Chủ nhân… chủ nhân… chủ nhân…”