Quyển 1 - Chương 14.4

Chương 14: Hùng chủ là của y (H)

Y không ngừng há miệng hít thở, giữa những tiếng rêи ɾỉ chắc khác nào quân kỹ đó là tiếng y gọi trùng đực đang làm chủ cơ thể này của y. Ngài ấy nâng mông y, thoải mái nhào nặn trước khi khàn khàn nói, “Hôm nay lỗ thịt đã uống quá nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi…”

Cassius hoảng loạn ôm lấy trùng đực, phần mông đẫy đà ghì xuống cố tình không muốn để dươиɠ ѵậŧ của trùng đực rời đi. Y vùi mặt vào hõm vai trùng đực, thấp giọng nức nở, “Không… không… đừng rút ra… cầu xin ngài…”

“Không nhiều… chủ nhân muốn rót vào bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng được… van ngài, chủ nhân…”

Một bàn tay dài mảnh của trùng đực phủ lên phần bụng đầy cơ bắp của y, xoa nhẹ một chút rồi nói, “Lúc sáng uống không hết, lãng phí rất nhiều. Cassie, ngươi không được.”

Môi Cassius trắng bệch, nỗ lực tìm cách nịnh nọt trùng đực đột nhiên trở nên keo kiệt. Y hôn lên mắt, mũi và môi trùng đực, sau đó lại hoảng loạn không biết làm sao.

Y không có thứ gì có thể lấy ra làm điều kiện trao đổi.

Trùng cái nức nở, ngữ điệu vừa cẩn thận vừa chân thành, “Chủ nhân, có butt plug, ngài bắn vào rồi dùng butt plug bịt kín lại, sẽ không chảy ra, chủ nhân.”

Dươиɠ ѵậŧ trong lỗ thịt lại nhúc nhích, lần này Cassius còn chưa kịp làm ra động tác phản kháng, trùng đực đã hung bạo thọc vào rút ra, hết húc vào tuyến tiền liệt rồi lại giã lên cửa khoang sinh sản của y. Giọng nói trong trẻo của trùng đực vang lên, lôi y từ cổng địa ngục về đến thiên đường, “Thư quân thân mến, thay vì nghĩ đến việc dùng butt plug, sao ngươi không nghĩ rằng hùng chủ sẽ rất vui lòng dùng dươиɠ ѵậŧ bịt kín lỗ thịt lại cho ngươi cơ chứ?”

Như để chứng minh rằng kích thước khủng bố đó có thể nhồi đầy y, trùng đực còn cố tình nắm lấy tay y, để cho y sờ soạng nơi kết hợp của cả hai. Ngón tay với nhiều vết chai của Cassius chạm đến dươиɠ ѵậŧ nóng hổi của trùng đực, sờ đến được đoạn dươиɠ ѵậŧ vẫn còn nằm bên ngoài của ngài ấy trước khi chạm vào miệng lỗ đã bị căng ra đến tận cùng.

Y nào dám nghĩ đến việc làm phiền trùng đực nhét thứ gì đó vào để bịt kín nó cơ chứ?

Được ngài ấy sử dụng cơ thể đã là quá vinh hạnh rồi.

Trùng đực cắn lên vành tai y, hỏi, “Khi nãy ta đã nói gì, Cassie?”

Ngài ấy đã nói gì?

Đầu Cassius giờ chẳng khác nào một đống bùn nhão, các neuron thần kinh gần như đã bị tìиɧ ɖu͙© làm “đoản mạch”, thứ duy nhất hiện rõ trong đầu y chính là hình dáng của dươиɠ ѵậŧ đang hung hăng xâm lược y kia.

Thấy y không trả lời được, trùng đực tốt bụng nhắc nhở, “Ta nói, hùng chủ là của ngươi, Cassie.”

Hùng chủ là của mình ư?

Sau đó, trùng đực cưỡng chế rút dươиɠ ѵậŧ ra, trước khi y kịp tìm cách cưỡi lên lại thì đã bóp chặt eo y, dùng tay y thủ da^ʍ rồi bắn ra. Cassius bị tinh thần lực của trùng đực trói chặt không thể nhúc nhích chỉ có thể đau đớn nhìn bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên thảm trải sàn, nước mắt trượt dài xuống trên khuôn mặt anh tuấn.

Bắn tinh xong khiến giọng nói của trùng đực pha chút lười biếng, ngài ấy hôn lên mắt y, tuyên bố, “Từ giờ trở đi, nếu như ngươi không chịu nhớ kỹ việc này, vậy thì đừng hòng ta bắn vào trong cơ thể ngươi.”

“Còn dám nữa không, thư quân thân mến?”

Cassius nức nở, cố chấp cầm lấy dươиɠ ѵậŧ còn cương một nửa của trùng đực nhét vào lỗ thịt đang há rộng của mình, nhún vài cái trong lúc lắp bắp nhận sai, “Nô không dám, không dám nữa…”

Trùng đực lúc này mới hơi dịu đi, từ tốn xoa eo y, ra lệnh, “Cho ngươi một cơ hội nữa, lần này chủ nhân sẽ không giúp ngươi.” Ngài ấy ghé vào tai y, thì thầm, “Vừa nhấp vừa nói ‘hùng chủ là của ta’, nhấp một lần nói một lần, nhấp đến khi nào ta bắn ra thì thôi.”

“Không được phép bắn, không được phép cao trào, ta muốn qυყ đầυ đâm phải tuyến tiền liệt hoặc cửa khoang sinh sản của ngươi, lỗ thịt của ngươi là của chủ nhân, cơ thể của ngươi là của chủ nhân, rêи ɾỉ cũng phải dâʍ đãиɠ dễ nghe, dươиɠ ѵậŧ của chủ nhân phải thọc vào chỗ chỉ khiến ngươi muốn cao trào, nhưng chủ nhân còn chưa sướиɠ thì ngươi không được sướиɠ trước, hiểu không?”, trùng đực bóp lên tuyến thể sau gáy y, nghiêm giọng. “Nô ɭệ càng lẳиɠ ɭơ ta càng thích, nếu làm ta vừa lòng, ta có thể suy xét đến việc xỏ khuyên vυ" hoặc đánh dấu ngươi.”

Ngón tay trùng đực trượt xuống, mân mê một viên núm thịt đã dựng thẳng trên ngực y rồi nghiêng đầu, liếʍ láp vành tai đỏ ửng của y.

“Nếu dám làm ta thất vọng… Cassie… ngươi đừng trách chủ nhân tìm người khác…”

Cassius nghe thế thậm chí còn không dám lau nước mắt, nỗ lực đánh eo lắc mông, vừa lái dươиɠ ѵậŧ của trùng đực cắm vào chỗ mà ngài ấy yêu cầu vừa khàn giọng nói ra lời mà trùng đực muốn nghe. Ngài ấy còn ngại y nói chưa đủ to, bắt bẻ y biểu đạt không có chút tình cảm nào, cuối cùng là y vừa khóc lớn vừa làm hơn năm trăm cái squat, trùng đực mới bằng lòng tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên vách tường đã hoàn toàn bị thọc nát nhừ của y.

Y không ngừng há miệng hít thở, giữa những tiếng rêи ɾỉ chắc khác nào quân kỹ đó là tiếng y gọi trùng đực đang làm chủ cơ thể này của y. Ngài ấy nâng mông y, thoải mái nhào nặn trước khi khàn khàn nói, “Hôm nay lỗ thịt đã uống quá nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi…”

Cassius hoảng loạn ôm lấy trùng đực, phần mông đẫy đà ghì xuống cố tình không muốn để dươиɠ ѵậŧ của trùng đực rời đi. Y vùi mặt vào hõm vai trùng đực, thấp giọng nức nở, “Không… không… đừng rút ra… cầu xin ngài…”

“Không nhiều… chủ nhân muốn rót vào bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng được… van ngài, chủ nhân…”