Chương 7: Tâm sự 3

Đó là một ngày hạ, khi những tia nắng làm nền cho chuyện tình đôi mình. Khi những cái nắng gắt của tiết trời hạ không làm tôi cảm thấy thật khó chịu. Khi những chiếc ghế đá làm nơi yêu nhau của chúng tôi. Nơi chúng tôi hòa mình cùng nhau, tưởng chừng tình yêu tuổi 17 đẹp đẽ, giấc mộng nồng ấm ấy đã bị đánh tan. Anh vẫn cứ sống mãi, sống mãi trong hồi ức, những ngày xanh ấy không bị vùi lấp. Vậy mà giờ đây nghĩ lại, tình yêu lúc đó vẫn nồng nàn nhưng sau cùng nó chỉ là thoáng qua. Ngày người đi. Tôi vẫn nơi đây, chờ người về, mà sao chờ mãi chờ mãi vẫn không nhận được hồi âm. Hạ đã trở về nhiều lần, tôi biết hạ không mang nợ gì với tôi nhưng tôi tha thiết xin rằng hạ hãy trả lại tôi những gì đã lấy. Đừng cứ thế mà tắt ngấm trên nền trời tháng tám.Tôi muốn sống lại với những dư ba. Khi tôi và anh vẫn còn 17 xuân xanh đó. Ngày nhận được thư báo anh tử tự lòng tôi co thắt lại, cố nén đau mà hỏi lại. Đau khổ lắm - cả thể xác - lẫn tinh thần. Khi ấy, ham muốn được sống, được tồn tại trong tôi mãnh liệt hơn hẳn. Tôi muốn chứng minh cho anh - một người đã chết thấy rằng, cuộc sống vẫn có nhiều thứ quý giá. Ngay lúc này đây, tôi đang ở tuổi 27 còn anh, anh vẫn cứ sống trong tuổi 20 ấy. Anh đã từng sống, sống trong từng tất thịt, trong từng mạch máu của tôi đến năm 20 đó - sau năm 20 tôi đã quên anh, quên anh đã từng sống trong tôi như thế nào..

Tôi có rất nhiều lời muốn nói với anh, muốn tâm sự cho thỏa lòng, thỏa ý. Nhưng có một thứ nào đấy trong tôi ngăn tôi nói, hay, tôi đang sợ rằng khi tôi cất tiếng, thứ cảm xúc đang đè nén trong lòng mình sẽ chực trào, lớp phòng bị bao lâu tôi cố gắng sẽ tan vỡ. Những ấm ức, muộn phiền cứ thế mà trôi đi, rồi sẽ không nén được tiếng nấc nghẹn ngào, nước mắt sẽ không kìm chế được rơi xuống?.

Im lặng một lúc thật lâu, anh nói đã trễ giờ rồi, lúc này anh về, ngủ rồi quên hết mọi chuyện. Tôi ôm anh, cố tìm hơi ấm từ người sống, chúng tôi ôm nhau, một cái ôm như hai người đang yêu nhau, mong muốn trao nhau hết tất thảy, hòa mình vào nhau lắng nghe dư vị của nhau- từng nhịp đập, từng hơi ấm quyện hòa vào nhau. Quay người đi, hai chúng tôi mỗi người mỗi ngã. Tôi khẽ cười, cười trong đau đớn, dằn vặt. Lúc này đây, tôi đang ở đáy sâu buồn thảm. Con quạ là mình đây, bây giờ đang khóc..

... "Tạch, tạch" ngay khoảnh khắc hai người ôm nhau tha thiết tìm kiếm cái tôi bỏ quên kia. Đã có người chụp lại được và gửi cho " ai đó ".

P/s: quá khứ của bạn Dương đây nè. Một tình yêu đau đến xé tâm can. Liệu, bạn sẽ mở lòng cho ai vào tim mình nữa hay không?.