Chương 6: Tâm sự 2

Song, anh nói tiếp: “ Một hôm, cô ấy mang gương mặt thất thần, đôi mắt sương húp, ánh nước mắt chạy tới tìm anh. Cô hỏi anh có yêu cô không, cô nói cô đã có chồng con, cô tới tấp xin lỗi vì đã lừa dối anh. Cô muốn có một tình yêu thật sự, cô không yêu chồng cô và chồng cô cũng vậy. Đêm nằm nghe tiếng chồng và nhân tình sao nghe buồn tủi. Từ ngày biết hương vị tình yêu, đời cô thêm đẹp, thêm xinh. Lắm đêm cô trở trăn, tình yêu này có tội hay không?, nghĩ đến chồng đến con. Lẽ nào trái tim, tình yêu là có tội? lẽ nào đó là một cuộc hủy hoại, một cuộc tự hủy hoại chính bản thân mình, tự hủy hoại trong ý thức đau đớn triền miên nhưng không thể nào không chấp nhận. Lý trí không cho phép cô tiếp tục mối quan hệ này nhưng mỗi lần nghĩ tới anh cô đã tự nhủ với bản thân: “Một lần, thêm một lần nữa thôi” . Nhưng trong tình cảm này cô chỉ biết giữ mà không biết buông như thế nào, rồi đắm mình trong không gian tình yêu, như trở lại tuổi 17. Nhưng sẽ ra sao đây? Cô cũng biết rất rành rẽ rằng bây giờ, dù có gắng gỏi đến đâu đi nữa, cô vẫn không làm sao đẩy lùi được tiếng rú gào của ngàn vạn cơn gió trong trái tim hoang hoải của cô mỗi đêm đêm. Cô xin anh, van nài anh, tha thứ.”

“ Lần đầu thấy cô khóc, lần đầu anh thấy nguồn năng lượng tiêu cực bên trong cô. Hóa ra, người ta cũng có nỗi niềm, hóa ra không ai trên đời này có một hạnh phúc trọn vẹn. Bên trong người ta, cũng có một nỗi đau mà chỉ là không chia sẻ không muốn bóc vỏ cho ai xem. Người ta tự biến mình thành con ốc sên. Biến sự đau buồn trong đời sống sâu bên trong mình trong cái vỏ ốc, cố tỏ ra mình ổn, luôn yêu đời qua cái lớp vỏ đấy. Để không ai biết bên trong mình đã thúi, giờ đây nếu ai mở vỏ ốc của người ta ra bên trong chỉ còn lại sự cỗi cằn của một cái xác chết. Lúc đó anh đã khóc, anh cùng cô ấy đã khóc thật to,.. thật to. Anh không khóc vì mình bị lừa dối, anh khóc vì nhận ra anh không yêu cô đến thế. Anh khóc vì thất vọng, anh khóc vì lẽ đó. Anh khóc vì cô không phải là thứ mình cần tìm trong đời, anh khóc vì cô không hoàn hảo, không phải mảnh ghép phù hợp mà anh cần. Anh thất vọng vì cô thì càng thất vọng về anh hơn.”

A, đột nhiên trong mảnh vụn ký ức ấy, lóe lên hình ảnh nào đó quen thuộc, quen thuộc đến từng chi tiết. Tôi bỗng giật mình nhận ra, hình như mình cũng đã từng có một tình yêu, yêu đến chết đi sống lại. Vậy mà theo năm tháng, tôi đã quên béng mất. Rồi nhận ra một lẽ mới- quên là một món quà mà thượng đế đã cho chúng ta, có thể tưởng chừng như chúng đã khắc ghi mãi trong tâm trí vậy mà theo thời gian, ta tiếp tục sống, tiếp tục tiếp nhận thông tin thì tình yêu đó cũng theo thời gian mà tàn phai- đó chính là quy luật của sự sống.