Chương 5: Tâm sự 1

Lúc bỏ chạy trốn thành công đến bệnh viện, người anh cùng khoa nói rằng không có bệnh nhân nào cần phẫu thuật cả. Anh ta đang có chuyện phiền muộn cần tâm sự nên muốn tâm sự đến tôi. Vì chỉ có một mình tôi làm bạn với anh ấy- một anh chàng bị mọi người xa lánh vì mập mạp, xấu xí. Tôi đồng ý và cả hai chúng tôi ngồi trên băng ghế đá phía sau bệnh viện.

Anh nói :" Anh từng quen, từng yêu một cô gái trẻ. Cô ấy không ngại gì vẻ ngoài mập mạp, cô ấy không ngại đi ăn đi chơi với anh giữa chốn đông người. Cô ấy chủ động nắm tay anh đi công khai giữa phố đi bộ. Mặc kệ người khác dòm ngó, chỉ trỏ và phán xét. Em biết đấy, người ta vẫn thường hay nói :‘Một cái nắm tay công khai, còn hơn cả ngàn nụ hôn trong bóng tối’. Và trong cái thế giới dị thường không nắm bắt được đó, có tiếng nói của trái tim anh. Cô đã cho anh biết, anh xứng đáng có được tình yêu, anh xứng đáng được yêu thương…” Anh nói, giọng anh nghe dịu dàng, ánh mắt nhìn tôi đắm say tưởng như đang nâng niu một món quà quý giá. Đắm mình không không gian kí ức, chìm mình trong biển nhớ, tháng ngày cũ trong anh cỗi cằn kí ức khuôn mặt anh đỏ ửng khi nhớ về một trời quá khứ xinh tươi, như người đi lạc vào cõi mơ, như kẻ lữ hành đi lạc vào rừng hoa nồng nàn đằm thắm.

Rồi, mặt anh bỗng buồn buồn mơn man, anh nói " Nhưng, nhưng... nhưng mà anh thấy bản thân nhỏ nhen, ích kỷ quá chừng. Sau cùng của mọi chuyện, thì ra ... sau rất nhiều mơ tưởng, sau rất nhiều khát vọng mà chưa một lần say đắm. Giờ đã thành ngày xưa, xưa cũ, nhưng quá vãng không là tao nôi ru ngủ, quá vãng chỉ gợi lên niềm xót xa thường ngày ẩn nấp dưới trăm triệu lo toan đời sống. Anh nhận ra rằng, anh không yêu cô ấy, chỉ là bụng dạ nhỏ nhen, anh nghĩ rằng đó là tình yêu trong khi thứ cảm xúc ấy là sự ganh tị. Anh nhận ra, anh không yêu cô ấy như anh tưởng, anh chỉ yêu năng lượng mà cô ấy mang lại cho anh. Anh là đang ghen tị, ghen tị với một người có thể bỏ mặt hết mọi ánh nhìn từ người khác, ganh tị nguồn năng lượng không bao giờ cạn kiệt, lúc nào cả người cũng vui vẻ, đôi mắt chỉ duy nhất hướng về một người- đó chỉ đơn giản là điều trong đời mà anh cần. Người ta có thể yêu, yêu phần tốt và kể cả là phần xấu bên ngoài. Cô ấy nói rằng cô ấy yêu anh, bởi vì anh, chính là anh. Anh là một cá thể sống đặc biệt, anh không giống ai, anh có một nét riêng. Em thích anh lắm."

Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hai bên hàng cây sum sê. Bỗng tôi nhận ra đây là tiết trời mùa hạ- ánh trăng dường như mang một mùi hương, thật thơm. Rồi nhận ra rằng đã rất lâu rồi tôi không nhìn ngắm vầng trăng sáng, không gian bỗng thanh khiết lạ thường. Bước chân mùa hạ đã bừng nắng trong lòng tôi, rực rỡ và đánh thức sự sống. Một thứ gì đó trong trong kẽ động đậy sống dậy- một kí ức mơ hồ, bỗng đau nhói một nỗi niềm trong ngực kín rồi theo tháng năm đã được tôi quên bẫng mất.