Chương 7: Vào đi, không cần đóng cửa

Vệ Lai không có thông tin liên lạc của Chu Túc Tấn, cũng không rõ anh đang ở khách sạn nào, cuối cùng cô đành phải nhờ Triệu Nhất Hàm hỏi giúp xem liên hệ với anh như thế nào.

Đẳng cấp như anh, việc lấy được thông tin liên lạc cá nhân rất khó, cô không thể làm khó chị gái.

[Số của tài xế lái xe hoặc thư ký là được.]

Triệu Nhất Hàm trả lời lại, bảo cô chờ một lát.

Vệ Lai đứng bên đường, ngơ ngác nhìn màn đêm.

"Vệ Lai, sao em lại ở chỗ này?"

Vệ Lai nghe thấy tiếng thì quay đầu, một chiếc siêu xe màu xanh đậm dừng lại.

Chiếc xe này đã không xuất hiện trước mặt cô hai năm rồi.

Trong xe thể thao, hai tay Viên Hằng Nhuệ nắm lấy vô lăng: "Anh đã nói anh sẽ chờ em, khi đó em còn nhất quyết không tin." Anh ta tự giễu: "Lúc ấy trong mắt em chỉ có người kia, em còn có thể tin ai chứ."

Hai năm trước, Viên Hằng Nhuệ là một trong những người theo đuổi cô và cô từ chối anh ta. Sau đó khi cô và Chương Nham Tân quen nhau, Viên Hằng Nhuệ đã nói với cô, anh sẽ đợi em chia tay. Anh ta lại không cam lòng nói: Rõ ràng là anh theo đuổi em trước, Chương Nham Tân không biết xấu hổ xen vào!

Lúc trước hai người bọn họ vì cô mà suýt chút nữa đánh nhau dữ dội.

Nếu không phải bối cảnh gia đình của Chương Nham Tân cao hơn nhiều Viên Hằng Nhuệ, khiến anh ta cố kỵ, thì anh ta đã sớm đánh Chương Nham Tân xả giận rồi.

Viên Hằng Nhuệ vẫn giữ dáng vẻ bất cần đời của trước kia, theo lời bạn bè anh ta nói, tất cả những gì anh ta có là khuôn mặt và một người cha giàu có.

Anh ta nhìn Vệ Lai: "Em đã chia tay đã tròn một tháng, cuối cùng anh cũng có thể theo đuổi em. Hôm nay anh không mặc trang phục chính thức, hẹn gặp em vào một ngày khác."

Vệ Lai: "..."

Không phản ứng lại anh ta.

Người Viên Hằng Nhuệ sợ nhất không phải ba anh ta, ba anh ta có dừng thẻ ngân hàng, anh ta cũng không sợ, anh ta chỉ sợ Vệ Lai, sợ nhất là cô tức giận.

Tâm trạng cô lúc này có vẻ không tốt nên anh ta khôn ngoan ngậm miệng lùi xe ra xa hơn.

Đoán rằng cô đang đợi xe hoặc đợi người đến đón, anh ta sẽ đợi cùng cô.

Lúc này Triệu Nhất Hàm gửi cho cô số điện thoại của Chu Túc Tấn cùng với tên khách sạn nơi anh ở.

Vệ Lai gọi taxi rời đi, lúc ấy Viên Hằng Nhuệ mới quay đầu xe trở về nhà.

Lên xe, Vệ Lai báo địa chỉ.

Đi được nửa đường, cô nhập số điện thoại di động của Chu Túc Tấn vào, nhấn nút quay số.

Chu Túc Tấn đang chuẩn bị đi tắm thì điện thoại di động vang lên, là cuộc gọi từ số điện thoại cá nhân của anh.

Anh nhấc điện thoại lên, thấy là số lạ từ thành phố Giang.

Người biết số điện thoại riêng của anh không nhiều, anh thong thả nghe máy: "Xin hỏi ai vậy?"

"Là tôi." Vệ Lai giải thích tại sao lại làm phiền anh: "Tôi quên trả đồng hồ cho anh, tôi sẽ mang qua ngay, khi nào thì anh có thời gian rảnh?"

"Để ở quầy lễ tân."

"Ấy tổng giám đốc Chu, anh từ từ hẵng cúp điện thoại, anh có tiện để tôi trực tiếp trả lại cho anh không? Tôi còn có chuyện muốn bàn bạc với anh, sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu."

Cô nhỏ giọng hỏi: "Có được không?"

Giọng điệu của Chu Túc Tấn rất lạnh nhạt: "Chuyện của cô còn không ít."

Vệ Lai chỉ có thể giả vờ không hiểu lời châm chọc của anh: "Ừm, gần đây đúng là tôi có rất nhiều chuyện xảy ra, nhất là chuyện xui xẻo, hết chuyện này đến chuyện khác."

Chu Túc Tấn không nói gì.

Vệ Lai: "Vậy lát nữa gặp, khoảng mười lăm phút nữa tôi sẽ đến."

Anh không có ý kiến

gì, hẳn là cũng không từ chối.

Nhưng cô không có thẻ phòng, không thể đi thang máy lên tầng của phòng tổng thống.

"Tổng giám đốc Chu, khi đến khách sạn rồi tôi đến tìm quầy lễ tân phải không?"

Anh "ừ" một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Vệ Lai thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến chuyện rất nhanh sẽ gặp lại anh, hơi thở trong lòng vừa buông xuống một nửa lại chợt dâng lên.

Đây là lần đầu tiên cô sợ một người như vậy, dường như hiểu được tại sao người đàn ông tên Lục An kia lại sợ anh.

Tới khách sạn, cô đi thẳng đến quầy lễ tân.

Nhân viên hỏi cô có chuyện gì không, cô bèn trả lời cô tìm Chu Túc Tấn ở phòng tổng thống, nhân viên không hề hỏi nhiều mà trực tiếp đưa cô lên tầng cao nhất.

Vệ Lai đứng ở cửa phòng, chuẩn bị xong tinh thần mới dám gõ cửa.

Lần đầu tiên gõ cửa không có ai trả lời nên hai phút sau cô lại gõ cửa lần nữa.

Cửa mở ra từ bên trong, Chu Túc Tấn xuất hiện trước mặt cô, anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng ở bữa tối, cổ áo không cài nút, hơi hé mở, vừa vặn lộ ra hầu kết quyến rũ.

Anh cao hơn cô nhiều làm cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Thật ngại quá, tôi lại mang đồng hồ của anh về." Cô lấy nó ra khỏi túi. Nếu anh đã không biết cô chính là chủ nhân ban đầu của chiếc đồng hồ, thì cũng không cần phải nói cho anh biết.

Chu Túc Tấn cầm lấy đồng hồ, quay lại phòng khách.

Vệ Lai đứng ở cửa không đi vào, tránh khỏi một vài hiểu lầm không đáng có.

"Có chuyện gì?"

Chu Túc Tấn lấy một chai nước trên quầy bar vặn mở rồi ngồi uống trên ghế sofa.

Cô không vào, anh cũng không mời cô.

Hai người cách nhau khoảng bốn năm mét, khoảng cách này đối với Vệ Lai lại rất thoải mái.

Cô đến gặp anh để bàn bạc và xác nhận một vài thứ: "Nếu ngày mai có người tò mò hỏi, có phải tôi thật sự qua lại với anh không, tôi có thể thừa nhận hay không?"

Chu Túc Tấn bóp chai soda trong tay, quay lại nhìn cô: "Cô nói xem?"

Vệ Lai thuận theo ý của anh: "Không thể."

Chu Túc Tấn: "Biết là được."

Vệ Lai cố gắng hết sức để anh hiểu không phải cô muốn tiếp tục giả làm bạn gái của anh, mà chỉ là bất đắc dĩ thôi: "Tối nay chúng ta vừa "công khai", ngày mai đã lập tức chia tay, có phải là quá qua loa hay không? Như vậy không phù hợp với tính cách một lòng lâu dài của tôi."

Chu Túc Tấn: "..."

Anh cười một tiếng.

Vệ Lai hiểu được thái độ của anh.

Chỉ là chia tay ngay sau khi công khai cũng chẳng khác nào tự nói với người khác vốn dĩ Chu Túc Tấn không hề coi trọng cô chút nào, cô vì tự ý công khai hẹn hò với anh mà chọc giận anh, rồi bị bỏ rơi.

Đến lúc đó, người trong cái vòng kia của Chương Nham Tân sẽ xem cô như trò cười mà tiêu khiển.

Vệ Lai chỉnh lại biểu cảm, cười nhẹ: "Tổng giám đốc Chu, nếu anh còn bận rộn thì tôi không quấy rầy nữa." Cô lại cảm ơn: "Cảm ơn anh giúp tôi ở bữa tiệc tối nay."

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại và rời đi.

Khi cô đang phân tâm thì thang máy đã dừng lại ở tầng một.

Bước ra khỏi thang máy, có người gọi cô lại.

"Xin chào cô Vệ." Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi chậm rãi đi tới: "Tôi là tài xế của tổng giám đốc Chu."

"Xin chào."

Tài xế đưa chìa khóa xe: "Chiếc Cullinan của tổng giám đốc Chu đang đỗ ở bãi đỗ xe ngầm A028 của khách sạn, ngày mai cô có thể lái xe đi, ông chủ cho cô lái ba ngày, sau ba ngày cô chỉ cần đậu ở chỗ đậu xe ban đầu, chìa khóa xe gửi ở quầy lễ tân là được."

Đưa chìa khóa xe cho cô xong, tài xế khẽ gật đầu rồi đi lên tầng.

Vệ Lai nhẹ nhàng nắm lấy chìa khóa xe, cuối cùng anh vẫn không đành lòng nhìn cô bị cười nhạo nên để cô lái xe, trong ba ngày anh để cô tùy ý lái xe, tùy ý rêu rao khắp nơi, cho người khác biết bọn họ đang qua lại và mối quan hệ của hai người rất tốt.

[Nợ anh nhiều ân tình như vậy, nếu như sau này tôi có thể giúp anh được chuyện gì, tôi chắc chắn không từ chối.] Cô không có wechat của anh nên chỉ có thể gửi tin nhắn cho anh, không biết anh có đọc được hay không.

"Này, đây không phải Tiểu Vệ sao?" Một giọng nói không quá quen thuộc vang lên, bởi vì bọn họ mới tách ra một giờ trước nên giọng nói này cũng không tính là xa lạ.

Vệ Lai vội xoay người, nở nụ cười đúng mực: "Xin chào chủ tịch Hạ."

Hạ Vạn Trình gật đầu, ra hiệu cho trợ lý bên cạnh đưa cho Vệ Lai hai phần đồ ăn khuya: "Nếu đã tình cờ gặp được cô dưới này thì tôi không quấy rầy hai người nữa, nhờ cô mang đồ lên tầng. Túc Tấn nói cô không ăn kiêng nên tôi tự quyết gói cho cô một phần cơm chiên hải sản."

Vệ Lai không biết chuyện gì đang xảy ra, cô nhận hộp đồ trước: "Cảm ơn chủ tịch Hạ, làm phiền ngài muộn thế này mà còn tự mình mang đồ ăn cho chúng tôi."

"Không phiền, tiện tay thôi, dù sao tôi cũng phải đi ăn."

Lúc xã giao Hạ Vạn Trình thường ăn không đủ no, đồ ăn trong khách sạn hiếm khi hợp khẩu vị của ông ấy, mỗi lần kết thúc bữa tiệc xã giao, ông ấy đều phải đi ăn khuya.

Trên bàn tiệc tối nay, ông ấy chú ý thấy Chu Túc Tấn chỉ uống rượu, gần như không động đũa nên mới gọi điện thoại cho Chu Túc Tấn, hỏi anh có muốn ông ấy mang một phần mì xào hải sản kiểu thành phố Giang qua cho anh hay không, anh không từ chối.

Nghĩ đến còn Vệ Lai, ông ấy lại gói thêm một phần.

Vệ Lai không có thẻ phòng, không thể lên tầng cao nhất, cô đành kiếm cớ: "Chủ tịch Hạ, ngài bận việc trước, tôi đi tới quầy lễ tân lấy chút lấy đồ."

Hạ Vạn Trình vẫy tay ra hiệu cô cứ đi đi rồi cùng trợ lý bước vào thang máy.

Thì ra Hạ Vạn Trình cũng ở khách sạn này.

Mang theo đồ ăn khuya, cô đến quầy lễ tân tìm nhân viên, cô đành phải nói lúc xuống cô quên mang theo thẻ phòng, nhờ họ quẹt thẻ thang máy giúp cô lần nữa.

Nhân viên liếc nhìn hai món ăn khuya và chiếc chìa khóa xe có logo Rolls-Royce trên tay cô, không nói gì mà trực tiếp quẹt thẻ lên tầng trên cùng.

Đi rồi mà còn quay lại, lại nhìn thấy khuôn mặt của cô, có lẽ Chu Túc Tấn cũng rất cạn lời.

Vệ Lai dũng cảm gõ cửa: "Là tôi."

Chu Túc Tấn mở cửa nhìn cô.

Vệ Lai giơ đồ ăn khuya lên: “Tôi gặp được chủ tịch Hạ dưới tầng."

Sợ anh hiểu lầm, cô còn cố ý nhấn mạnh: "Là chủ tịch Hạ nhờ tôi mang tới." Không phải cô tự mình đa tình hoặc có suy nghĩ khác với anh.

Chu Túc Tấn không nhận lấy đồ ăn khuya của mình mà bỏ lại một câu: "Vào đi, không cần đóng cửa."

Vệ Lai: "Vậy có làm phiền anh không?"

Nghe cô hỏi một câu vô nghĩa, Chu Túc Tấn không buồn mở miệng.

Vệ Lai muốn đích thân cảm ơn anh đã cho cô mượn Cullinan nên hào phóng đi vào, đặt hai phần cơm lên bàn ăn, rửa tay rồi ngồi xuống đối diện Chu Túc Tấn.

Chu Túc Tấn ngước mắt lên, thấy cô đang trầm ngâm nhìn mình: "Cô muốn nói gì?"

Vệ Lai hỏi: "Anh đã đọc được tin nhắn chưa?"

Chu Túc Tấn: "Chưa đọc."

Chưa đọc cũng không quan trọng hơn, nói lời cảm ơn trực tiếp sẽ có thành ý hơn.

Vệ Lai: "Cảm ơn anh lại giúp tôi." Tối nay anh liên tục giúp đỡ cô, giữa bọn họ không có quan hệ gì, cho nên trong lòng cô vẫn băn khoăn, lời cảm ơn trên miệng cũng không đủ thành ý.

"Trước đây tôi làm ở một công ty đầu tư mạo hiểm, sau này nếu anh hoặc giám đốc Lục, Lục An lại đầu tư vào thành phố Giang mà cần giúp đỡ thì anh cứ việc phân phó."

Chu Túc Tấn thẳng thắn nói: "Với năng lực làm việc hiện tại của cô, cô không giúp được tôi đâu."Vệ Lai bị đả kích không nói nên lời, sau khi phản ứng lại, cô tò mò hỏi: "Anh đã sớm biết công việc của tôi là gì rồi sao?"

Chu Túc Tấn hất cằm về phía bàn cà phê bên cạnh, Vệ Lai nhìn sang, thấy trên tấm kính màu nâu có mấy tờ giấy, xem ra là thông tin bối cảnh của cô.

"Không biết cô là ai, tôi sẽ cô đi lên, sẽ cho cô mượn xe à?"

Đúng vậy.

Vệ Lai nhất thời không biết trả lời thế nào, cúi đầu ăn cơm.

Trong khóe mắt cô là hình ảnh anh và chìa khóa chiếc xe Cullinan.

Trong nhà đồng nghiệp cũ Đường Chi của cô bán ô tô cũ, công việc kinh doanh khá lớn, cách đây một thời gian, anh trai của Đường Chi mua lại một chiếc Cullinan cũ không biết qua tay bao nhiêu lần, Đường Chi từng lôi kéo cô đi hóng gió, cô đã lái qua vài lần nên cũng không còn xa lạ với hệ điều hành.

Sự im lặng của căn phòng khiến cô cảm thấy ngột ngạt, cô chủ động nói về chiếc xe kia của anh: "Trước đây tôi đã từng lái thử Cullinan, coi như đã quen thuộc với tính năng cơ bản, tôi sẽ lái xe của anh thật cẩn thận."

Cô dừng lại vài giây rồi lại tiếp theo nói: "Anh không giống với những gì tôi được nghe kể."

Chu Túc Tấn cúi đầu chậm rãi ăn mì: "Không giống chỗ nào?"

Vệ Lai chân thành nói: "Con người anh rất tốt bụng."

Chu Túc Tấn: "..."

Đây là lời khen mỉa mai và nực cười nhất anh từng nghe qua, khen bừa thứ gì đó còn có thành ý hơn khen anh là người tốt.

Anh cười nhẹ một tiếng, không tiếp lời.

Vệ Lai thức thời không lên tiếng nữa, lặng lẽ ăn cơm trong hộp.

Khóe mắt Chu Túc Tấn liếc xuống hộp cơm của cô, phát hiện cô rất kén ăn, các loại hải sản đều bị cô gắp sang một bên hộp.

"Không thích cơm chiên hải sản à?"

Vệ Lai ngẩng đầu: "Thích, nhưng tôi không thích ăn hải sản, chỉ thích ăn cơm bên trong."

Chu Túc Tấn không nói nên lời.

Ăn xong đã gần nửa đêm, Vệ Lai rời đi.

Trong thang máy, tài xế của Chu Túc Tấn đã đợi cô, ông ấy nói muộn quá rồi, ông ấy sẽ đưa cô về.

Đêm đó Vệ Lai ngủ không ngon.

Ngay cả đêm đầu tiên sau khi chia tay không như thế này.

Trưa ngày hôm sau, sau khi dùng bữa trưa đơn giản, Vệ Lai đến khách sạn lái chiếc xe Chu Túc Tấn cho cô mượn về.

Tới tầng hầm khách sạn, đứng trước bãi đỗ xe A028, Vệ Lai giật mình, đây chính là chiếc Cullinan màu xanh ngọc lục bảo mà cô nhìn thấy bên ngoài nhà hàng Giang Cảnh, lúc ấy cô còn mở cửa sổ ngắm nhìn một lúc.

Lúc này điện thoại vang lên, cô nhìn thấy số gọi tới thì nhanh chóng bắt máy.

"Xin chào tổng giám đốc Chu."

Giọng nói của Chu Túc Tấn lạnh lùng: "Xe cứ để ở chỗ cô trước, cuối tuần sau sẽ có người liên lạc với cô."

Cuối tuần sau mới đem xe đi?

Vậy không phải là để ở chỗ cô hơn mười ngày sao?

Lúc này, Vệ Lai nghe thấy đầu bên kia truyền đến thông báo sân bay nhắc nhở hành khách lên máy bay, cô vội vàng hỏi anh: "Anh đang ở sân bay à? Hôm nay anh trở về sao?"

Chu Túc Tấn "ừ" một tiếng.

"Vậy khi nào anh lại đến thành phố Giang?"

Vệ Lai hỏi xong lại cảm thấy mình đi hơi quá xa.

Chu Túc Tấn đã xử lý xong vấn đề khó giải quyết của dự án ở thành phố Giang, những việc còn lại không cần anh đích thân ra mặt, anh nói: "Nếu không có chuyện gì thì sẽ không đến nữa."

------Editor có lời muốn nói: Vì có trang đã dịch hoàn bộ này và dịch khá ổn nên mình xin phép ngừng edit, đồng thời đề cử link trang cho những độc giả muốn tiếp tục thưởng thức cốt truyện (https://luvevaland.co/tieu-thuyet/test-4.1940). Sắp tới mình sẽ đào hố mới của tác giả Mộc Qua Hoàng, mong được mọi người đón đọc. Cảm ơn mọi người nhiều🥰