Chương 6: Thế nào, muốn theo tôi về khách sạn sao?

Trước khi Chu Túc Tấn mở miệng nói chuyện, cô thậm chí còn có suy nghĩ muốn chôn mình ngay tại chỗ, nghĩ đến việc bị vạch trần trước mặt mọi người, không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt Chương Nham Tân và Mục Địch, cô hận không thể lập tức đi chỉnh dung đổi tên, hoàn toàn vạch ra ranh giới với người tên “Vệ Lai”.

Ngay khi cô nghĩ mình sắp ngã xuống khỏi vách đá hy sinh bỏ mình, Chu Túc Tấn đã đưa tay ra kéo cô lại.

Cua gấp chín khúc mười tám lối khét lẹt, cho dù Vệ Lai có điêu luyện trong việc xã giao thế nào, phản ứng lúc này cũng chậm mất nửa nhịp.

Đủ loại ánh mắt phức tạp đều tập trung vào Vệ Lai, Triệu Nhất Hàm cầm ly rượu của Vệ Lai đặt vào tay cô, giọng điệu tự nhiên nói: "Tới đó ngồi đi."

Giữa cô và Chu Túc Tấn diễn ra một vở kịch ngẫu hứng không có kịch bản, cô không đoán được kết cục ra sao, việc đã đến nước này, chỉ có thể kiên trì diễn tiếp.

Vệ Lai nắm chặt ly rượu, cầm lấy túi xách, đổi chỗ ngồi dưới sự chú ý của mọi người.

Chương Nham Tân nhìn cô từ bên cạnh Triệu Nhất Hàm ngồi xuống bên cạnh Chu Túc Tấn, hai phút trước anh ta còn chúc mừng cô có người mới, khi đó trước mặt anh ta không có khuôn mặt người đàn ông cụ thể nào, nên anh ta có thể bình tĩnh mà chúc phúc cho cô.

Mà bây giờ, cô đang ở bên cạnh người đàn ông đó.

Vệ Lai đặt túi xách trên đùi, trong lòng rối bời, không biết tiếp theo phải làm sao. Cũng may có Hạ Vạn Trình cứu cô, bắt đầu tìm Chu Túc Tấn uống rượu.

"Tôi còn không biết sao cậu cứ nhìn về phía Tiểu Vệ suốt." Hạ Vạn Trình mỉm cười chạm ly với anh.

Chu Túc Tấn: "..."

Câu này đơn giản là trợn mắt nói dối.

Anh sẽ không bao giờ nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ chứ đừng nói đến trên bàn rượu. Trước khi người phụ nữ bên cạnh tự nhận là bạn gái anh, nói ra tên anh, anh thậm chí còn không để ý cô trông như thế nào. Mãi cho đến khi cô nói ra ba chữ “Chu Túc Tấn” này, anh mới nhìn qua, cảm thấy cô trông quen mắt nhưng lại không nhớ mình đã từng gặp cô ở đâu.

Sau một hồi rượu, tin đồn Vệ Lai hẹn hò với ông lớn ở Bắc Kinh cuối cùng cũng chấm dứt.

Chu Túc Tấn vẫn nói chuyện với Hạ Vạn Trình, không để ý đến người phụ nữ bên cạnh, trong khóe mắt, anh có thể nhìn thấy cô ngồi đó gần như không cử động, lưng thẳng tắp.

Anh nhìn sang, cô đang nhìn chằm chằm vào đồng hồ của anh.

"Lục An không đến thành phố Giang cùng sao?" Hạ Vạn Trình vừa nói vừa cầm đũa gắp đồ ăn, ăn một miếng lại đặt đũa xuống, đồ ăn không hợp khẩu vị ông ấy.

"Cậu ấy ở nước ngoài." Chu Túc Tấn phát hiện Vệ Lai vẫn đang nhìn đồng hồ của mình thì tháo đồng hồ ra đưa cho cô xem đủ.

Vệ Lai nhìn chiếc đồng hồ được đưa qua, hơi do dự, cô chắc chắn anh không biết chiếc đồng hồ này là cô bán lại, vậy anh đột nhiên đưa đồng hồ cho cô là có ý gì?

Hai người nhìn nhau một lúc.

Chu Túc Tấn: "Lấy qua nhìn xem."

Vừa rồi hẳn là anh đã phát hiện cô nhìn chằm chằm vào cổ tay anh nên mới cho rằng cô có hứng thú với chiếc đồng hồ này.

Vệ Lai đưa tay nhận lấy, sau đó anh lại quay người tiếp tục nói chuyện với Hạ Vạn Trình.

Nhiệt độ cơ thể của anh vẫn còn lưu lại trên dây đeo đồng hồ, loại cảm giác mà một tháng sau chiếc đồng hồ lại ở trên tay cô cực kỳ vi diệu.

Vệ Lai không hiểu Chu Túc Tấn, anh không thiếu đồng hồ, chiếc đồng hồ này vốn đối với anh thì bình thường đến không thể bình thường hơn, vậy mà lại có cơ hội được anh đeo trong các tình huống xã giao.

Những ánh mắt bát quái trên bàn rượu thỉnh thoảng lại hướng về phía cô, không cần ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được, cô nghiêm túc suy nghĩ, nếu bạn trai thực sự của cô tháo chiếc đồng hồ anh đang đeo đưa cho cô chơi thì cô sẽ làm như thế nào?

Cô sẽ đeo nó trên tay mà không chút do dự.

Thế là cô trực tiếp đeo đồng hồ của Chu Túc Tấn lên cổ tay mình, nhẹ nhàng thắt dây đồng hồ.

Dây đồng hồ quá dài, lắc lư trên cổ tay.

Cô giơ tay lên và chiếc đồng hồ dán vào làn da trượt thẳng đến giữa cánh tay.

"Chúc mừng." Lần thứ hai trong tối này Mục Địch chúc cô.

Vệ Lai không muốn liếc mắt nhìn Mục Địch nữa chứ đừng nói đến uống rượu với cô ta, đáng tiếc bàn rượu không phải là nơi cô có thể tùy hứng làm bậy, hơn nữa bây giờ cô đang giả danh bạn gái Chu Túc Tấn.

Chu Túc Tấn thấy cô miễn cưỡng cầm ly rượu lên, trên cánh tay trắng nõn đeo đồng hồ của anh.

Anh lên tiếng: "Không muốn uống thì không cần uống." Nói xong, anh lấy ly rượu từ tay cô, hơi nghiêng ly rượu trong tay, xem như đáp lại lời chúc rượu của Mục Địch, thay mặt Vệ Lai nhấp một ngụm rượu.

Vệ Lai không dám tin nhìn Chu Túc Tấn, cô đột nhiên sinh ra ảo giác cô thật sự là bạn gái anh, anh ra mặt giúp cô. Hầu kết sắc bén và gợi cảm của anh chuyển động, nuốt rượu xuống.

Ly rượu rỗng không đưa cho cô nữa mà đặt ở bên cạnh mình.

Bỗng nhiên ánh sáng trước mắt cô bị chặn lại, xuất hiện một chiếc điện thoại di động màu đen. Chu Túc Tấn nghiêng người về phía cô, hơi thở lạnh lùng của anh theo đó phả tới, tính xâm lược quá mạnh mẽ.

Chu Túc Tấn không nói chuyện, nâng cằm ra hiệu cho cô nhìn điện thoại của mình.

[Tên là gì?] Anh ấy gõ ba chữ vào ghi chú.

Vệ Lai: “...”

Hóa ra còn chưa biết tên cô.

Lúc trước khi Mục Địch tìm cô uống rượu đã gọi thẳng tên cô, xem ra anh không để trong lòng.

Anh dựa vào gần như vậy, Vệ Lai có thể nhìn thấy rõ ràng những đường nét nhỏ trên cúc áo sơ mi của anh, cô nín thở dùng đầu ngón tay gõ chữ “Vệ Lai” vào ghi chú trên điện thoại của anh.

Nhân cơ hội này, cô tiếp tục gõ chữ, giải thích lý do tại sao cô lại nói dối rằng mình là bạn gái của anh.

[Không phải tôi cố ý lợi dụng tiếng của anh để lừa gạt, Chương Nham Tân là bạn trai trước của tôi, vị hôn thê bên cạnh anh ta là sếp cũ của tôi, khi bọn họ quyết định đính hôn, Chương Nham Tân vẫn là bạn trai tôi, Mục Địch cũng vẫn là sếp của tôi. Tôi bị vứt bỏ, trong một đêm vừa mất tình vừa mất việc, tôi không nuốt trôi cục tức này, vừa rồi nóng đầu lên nói tên anh ra. Mong anh đại nhân đại lượng tha thứ cho tôi.]

Một hơi gõ nhiều chữ như vậy, cổ tay cô vô tình chạm vào ngón tay của Chu Túc Tấn ba lần.

Chu Túc Tấn liếc nhìn cô một cái, trong đôi mắt sáng ngời khôn khéo của cô lại mang theo chút chân thành. Anh không nói gì, xóa hết chữ đi rồi khóa màn hình lại đặt điện thoại lên bàn.

Vệ Lai thở nhẹ ra một hơi, nhưng không chắc chắn có phải anh bỏ qua cho cô hay không.

"Khi nào thì cậu về?" Hạ Vạn Trình nói với giọng điệu bình thường.

Chu Túc Tấn lập lờ nước đôi: "Nói sau."

Hạ Vạn Trình cười: "Cũng đúng, đến một chuyến rồi thì phải ở cùng Tiểu Vệ nhiều hơn."

Vệ Lai chột dạ, cô ích kỷ hy vọng tốt nhất Chu Túc Tấn tối nay nên bay về Bắc Kinh, đừng bao giờ gặp lại cô nữa.

Thời gian còn lại đối với cô lại là nhàn nhã, cô không cần xã giao với ai nữa, bởi vì ly rượu đã bị Chu Túc Tấn tịch thu, “không được phép” uống nữa, người ngồi trên bàn đều có mắt nhìn, đương nhiên sẽ không tự chuốc lấy nhục tới chúc cô.

Bữa tiệc chưa đến mười giờ đã kết thúc, từ phòng bao đi ra, Mục Địch tới gần Chương Nham Tân nửa bước, tự nhiên đưa tay cho Chương Nham Tân.

Chương Nham Tân im lặng nhìn cô một lúc, trong đầu có âm thanh đanh nhắc nhở anh ta, cô ta là người phụ nữ anh ta muốn kết hôn.

Cuối cùng, anh ta nắm lấy tay Mục Địch.

Vệ Lai đi phía sau bọn họ, không tránh khỏi nhìn thấy cảnh tượng này.

Một tháng trước, Chương Nham Tân còn đưa cô đi ăn tối với bạn bè, nhưng chỉ một tháng sau, cảnh còn người mất.

Ham muốn chiến thắng và báo thù đêm nay của Vệ Lai mãnh liệt chưa từng thấy, cô chỉ muốn làm cho Chương Nham Tân cảm thấy khó chịu.

Cô thở ra một hơi và đưa tay nắm lấy tay Chu Túc Tấn.

Chu Túc Tấn đang nghiêng đầu nói chuyện với Hạ Vạn Trình về dự án thành phố Giang thì cảm thấy tay mình nặng xuống, bị một bàn tay mềm mại tinh tế nắm lấy.

Không cần nghĩ cũng biết là Vệ Lai lợi dụng anh đến nghiện, cũng càng ngày càng làm càn.

Nắm lấy bàn tay ấm áp của Chu Túc Tấn, trái tim Vệ Lai đập thình thịch, Chu Túc Tấn cũng rất cho cô mặt mũi, tiếp tục diễn vở kịch người yêu giả này với cô. Anh không quay đầu lại nhìn cô mà để cô tùy ý nắm ngón tay mình rồi như chưa có chuyện gì xảy ra tiếp tục nói chuyện dự án với Hạ Vạn Trình.

Chẳng bao lâu, cô đã đi cùng Chu Túc Tấn lướt quá bên người Chương Nham Tân, đi trước mặt bọn họ.

Hai mắt Chương Nham Tân dán chặt vào tay Vệ Lai. Bây giờ bọn họ đều có người khác, người bên cạnh anh ta là Mục Địch, người cô cầm tay là Chu Túc Tấn.

Sự ghen tuông sôi sục trong l*иg ngực anh ta.

Trên đời này hoàn toàn không tồn tại cái gọi là đều sẽ tốt đẹp.

Sau khi vào thang máy, lòng bàn tay của Vệ Lai đã ướt đẫm, cứ nắm như thế này cũng không phải biện pháp, nhưng Mục Địch vẫn nắm tay Chương Nham Tân.

Cô biết loại cạnh tranh âm thầm phân cao thấp này không hề có ý nghĩa, ngay cả trả thù cũng buồn cười, nhưng cô không thể kiềm chế được bản thân.

Lòng bàn tay cô đẫm mồ hôi, cô buông tay Chu Túc Tấn ra, tìm một chiếc dây buộc tóc trong túi xách rồi đặt thẳng chiếc túi vào tay Chu Túc Tấn: "Anh cầm giúp em một chút."

Cô nói với giọng điệu sai sử làm nũng.

Chu Túc Tấn nhìn chiếc túi trong tay rồi liếc nhìn Vệ Lai, cô là người đầu tiên dám sai bảo anh như vậy.

Vệ Lai làm bộ tóc dài vướng víu, dùng dây buộc tóc buộc đơn giản thành một búi, buộc tóc xong lại thong thả nhận lấy chiếc túi từ tay làm bộ Chu Túc Tấn.

Khi thang máy đến tầng một, vở kịch sắp kết thúc, cuối cùng cũng có thể ai về tìm mẹ người ấy.

Sau khi tạm biệt Hạ Vạn Trình và những người khác, một chiếc Bentley màu đen chạy tới.

Chu Túc Tấn chỉ lái chiếc Cullinan khi đi chơi cùng bạn bè, trong những bữa tiệc công việc, anh thường đi Bentley.

Diễn kịch thì phải diễn cho trót, Vệ Lai tự giác ngồi ở ghế sau chiếc Bentley, lúc này điện thoại rung lên, Triệu Nhất Hàm hình như đang vội, không có thời gian gõ chữ nên gửi liên tiếp cho cô ba tin nhắn thoại.

Tài xế của Chu Túc Tấn đang ở trên xe nên nghe âm thanh không tiện, cô chuyển thành văn bản đọc:

[Vệ Lai cô kiềm chế chút, nghĩ cách làm sao để Chu Túc Tấn tha thứ.]

[Tôi tìm Lục An hỏi thăm qua, mặc dù từ nhỏ Lục An đã quen anh ta, nhưng vẫn luôn sợ anh ta, cũng chưa bao giờ dám trêu chọc anh ta.]

[Cô đừng nhìn vừa rồi anh ta nghe theo cô, giống như rất bảo vệ cô, lỡ như sau này anh ta mới tính sổ thì sao? Người này không dễ chọc, trên chuyện kinh doanh thì bụng dạ nham hiểm, người đắc tội anh ta cuối cùng đều kết thúc bằng việc phá sản, đây là sếp tôi nói.]

Vệ Lai: "..."

Mấy tin nhắn Triệu Nhất Hàm gửi đến khiến cô đột nhiên cảm thấy bất an, trong lòng không khỏi lo lắng.

Cô chưa kịp tiêu hóa tin tức thì cửa xe bên kia mở ra, Chu Túc Tấn bước lên, không khí trong xe như đông cứng lại, trái tim Vệ Lai cũng đột nhiên dâng lên cổ họng.

"Cốc cốc…" Âm thanh của hai tiếng gõ rất nhẹ vào cửa sổ xe.

Triệu Nhất Hàm không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trong xe, nhưng Chu Túc Tấn lại có thể nhìn rõ bên ngoài, anh hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt hỏi đối phương có chuyện gì.

Triệu Nhất Hàm cao ráo, khi nói chuyện thì hơi cong lưng, bình thường chị ấy giữ vẻ mặt cứng nhắc đã thành thói quen, vì năng lực mạnh mẽ nên chị ấy làm việc cũng không cần nhìn mặt cấp trên, đều là cấp trên nhường chị ấy. Nhưng bây giờ chị ấy tới để cầu xin tha thứ, không thể nào cứng mặt như vậy nên đành luyện tập mấy lần cách nói chuyện nhẹ nhàng, mỉm cười nói: "Xin chào tổng giám đốc Chu, tôi là chị của Vệ Lai."

Là quan hệ chị em thế nào, chị ấy nghĩ Chu Túc Tấn cũng không có hứng thú nên không nói nhiều.

"Hôm nay tôi dẫn Vệ Lai tới đây ăn cơm, bởi vì một vài nguyên nhân nên em ấy muốn đổi hoàn cảnh làm việc, tôi đề nghị em ấy đến thành phố Tô nên mới dẫn em ấy tới làm quen chủ tịch Hạ, không ngờ lại trùng hợp chạm mặt tên bạn trai cũ Chương Nham Tân. Chuyện trên bàn rượu ngài cũng thấy rồi, sau khi bị vứt bỏ còn bị đồn là leo lên ông lớn nào đó ở Bắc Kinh. Trong lòng em ấy ấm ức, lúc đó lại bị lời tiếp lời nói đến chỗ này nên em ấy mới lấy ngài làm lá chắn. Em ấy cũng không cố ý mạo phạm ngài."

"Tôi là bạn học của Lục An, ngài có thể hỏi Lục An, tôi làm người cũng rất đàng hoàng."

Chu Túc Tấn có ấn tượng, tối hôm đó Lục An đến nhà hàng Giang Cảnh đóng gói đồ ăn khuya, anh ấy đã nói gặp phải một người bạn học, “tên của tôi cô ấy còn không nhớ rõ.”

"Tôi biết cô ấy là người thành phố Giang mà."

Triệu Nhất Hàm: "Tôi lấy nhân cách ra đảm bảo, Vệ Lai tuyệt đối không có ý đồ xấu xa nào khác, lúc trước cũng chưa từng giả mạo bạn gái của ngài làm tổn hại đến thanh danh và lợi ích của ngài, tôi cam đoan lần sau em ấy sẽ không dám làm vậy nữa, hy vọng ngài đừng nóng giận, tha thứ cho sự lỗ mãng của em ấy."

"Chị ơi…" Vệ Lai biết Triệu Nhất Hàm mười năm, đây là lần đầu tiên cô gọi chị ấy như vậy, nhìn Triệu Nhất Hàm buông xuống kiêu ngạo, cầu xin tha thứ cho cô, trong lòng cô buồn bã khó tả: "Không sao đâu, em đã giải thích với tổng giám đốc Chu rồi, chị mau về đi, đừng để ông chủ của chị phải đợi."

Triệu Nhất Hàm đã nói hết những gì cần nói, chị ấy cũng đoán được Vệ Lai chắc chắn sẽ giải thích, nhưng chị ấy vẫn lo lắng không yên, tự mình đến mới thấy yên tâm hơn.

"Tổng giám đốc Chu, vậy tôi không quấy rầy nữa."

Chị ấy hơi hạ thấp người, làm động tác gọi điện thoại ra hiệu với Vệ Lai rồi xoay người rời đi.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, xe của Hạ Vạn Trình và Chương Nham Tân đã lần lượt rời khỏi khách sạn.

Chu Túc Tấn không có ý định truy cứu thêm nữa, thấy Vệ Lai vẫn chưa có ý xuống xe, anh hỏi: "Thế nào, muốn theo tôi về khách sạn sao?"

Vệ Lai: "..."

Cô xấu hổ mỉm cười: "Tổng giám đốc Chu, thật ngại quá, đêm nay kéo thêm phiền phức cho anh." Cô xuống xe và nói lời cảm ơn một lần nữa trước khi đóng cửa lại.

Chu Túc Tấn không trả lời, chiếc Bentley màu đen chậm rãi lái đi.

Đêm nay giống như một giấc mơ lớn, Vệ Lai ở ven đường chờ mình tỉnh táo mới lấy điện thoại ra gọi xe, lúc này cô mới chú ý đến đồng hồ đeo tay của Chu Túc Tấn trên tay trái của mình. Ăn xong bữa cơm kia, cả cô và Chu Túc Tấn đều quên mất đồng hồ vẫn còn trên tay cô.

----

Lúc đầu mình định tách chương ra cho đỡ dài, nhưng nghĩ lại lại thôi, để nguyên cho đúng mạch truyện