Chương 8: 【Là tôi, Vệ Lai.】

Vệ Lai lái chiếc xe Cullinan đó về, đêm qua ngủ không ngon bây giờ đầu đau khủng khϊếp, đi tắm rồi ngủ bù.

Vốn dĩ định ngủ đến tự tỉnh, kết quả mới chợp mắt được lúc bị cuộc gọi của bố làm ồn tỉnh.

Bố đang ở dưới lầu căn hộ, nghe nói cô đang ngủ, “Vậy con ngủ đi, bố không sao.”

“Bố, bố đợi con, con ngủ cũng được lúc rồi.”

Vệ Lai rửa mặt thay quần áo, trước khi ra khỏi cửa lấy một chai nước ép trong tủ lạnh, nước ép chua chua ngọt ngọt uống vào cũng tỉnh mấy phần.

Chắc chắn bố đã nghe được gì đó, nếu không sẽ không đến tìm cô vào lúc này, còn chắc chắn cô không đi làm đang ở nhà.

Hôm nay tài xế lái xe, bố ngồi ở đằng sau.

Thấy cô ra khỏi chung cư, tài xế lấy cớ xuống xe.

Vệ Hoa Thiên mở cửa xe từ bên trong cho con gái, nhặt chiếc áo vest ở giữa ghế vắt lên lưng ghế lái phụ. Ông cẩn thận nhìn con gái, gần đây bận nhiều việc, rảnh chút lại lo cho đám cưới đã hơn một tháng không nhìn thấy con gái.

Vệ Lai cười: “Không nhận ra con gái bố sao.”

Vệ Hoa Thiên đưa tay, đặt lên đầu con gái xoa hai cái: “Chia tay sao lại không nói với bố?” Giọng nói tràn đầy tự trách.

“Bố biết rồi sao?”

“Bố vừa biết.”

Trưa nay Vệ Hoa Thiên mời khách hàng đi ăn cơm, vốn tưởng sẽ nói chuyện liên quan đến pháp lý, kết quả lại biết được từ chỗ khách hàng con gái mình một tháng trước đã chia tay, mà Chương Nham Tân đã đính hôn với Mặc Địch thiên kim tiểu thư của chủ tịch tập đoàn Dật Thần.

Con trai nhỏ khách hàng nghe thấy Vệ Lai chia tay, vội bảo bố mình sắp xếp cho xem mắt.

Vệ Lai: “Có phải Viên Hằng Nhuệ không ạ?”

Vệ Hoa Thiên gật đầu: “Là cậu ta. Cậu ta cầu xin bố mình tìm bố.”

Chủ tịch Viên hẹn ông ăn cơm, sau khi gặp mặt liền nói xin lỗi, nói Vệ Lai mới chia tay chắc chắn không có tâm trạng xem mắt chứ đừng nói chuyện hẹn hò. Tuy nhiên con trai lo lắng người theo đuổi Vệ Lai quá nhiều, sợ không cẩn thận sẽ bỏ lỡ cơ hội này.

Vì con trai, ông ấy chỉ có thể hạ mình.

Không biết giữa con gái và Viên Hằng Nhuệ rốt cuộc là như nào, cũng không rõ tình hình gần đây của con gái, sau khi Vệ Hoa Thiên chia tay chủ tịch Viên liền đến thẳng chung cư của con gái.

“Viên Hằng Nhuệ nói, đáng lẽ ra hai năm trước cậu ta và con ở bên nhau rồi, là bị Chương Nham Tân chen chân. Có thể nói với bố rốt cuộc là chuyện gì không?”

Vệ Lai: “... Sao lại gọi là chen chân. Quả thật anh ta theo đuổi con trước, có điều con từ chói anh ta rồi.” Sau đó cô mới quen Chương Nham Tân.

Có điều đối với Viên Hằng Nhuệ mà nói, anh ta theo đuổi mới được mấy ngày, bị từ chối cũng rất bình thường. Nếu như không phải Chương Nham Tân can thiệp quá mạnh, anh ta và Vệ Lai vẫn còn hy vọng.

Vệ Lai mơ hồ nhớ ra chủ tịch Viên cũng là khách hàng của mẹ kế, cô lại xác nhận lần nữa với bố mình.

Vệ Hoa Thiên gật đầu, là khách hàng của vợ.

Đoán con gái đang lo lắng chuyện gì, từ chối xem mắt có thể sẽ đắc tội chủ tịch Viên, khách hàng này của vợ chắc chắn phải giữ lại.

Ông bảo con gái không cần có gánh nặng tâm lý: “Con đừng quan tâm khách hàng của ai, không quan trọng. Hôn nhân đại sự không thể miễn cưỡng, buổi xem mắt này con không cần đi, tối bố trả lời chủ tịch Viên.”

Vệ Lai chắc chắn sẽ không vì giữ lại một khách hàng lớn mà hi sinh hạnh phúc của mình, nhưng cũng muốn tránh gây rắc rối nhất cho dì Triệu.

Trước đây từ chối bất cứ người theo đuổi nào đều không cần lo nghĩ trước sau, bây giờ không giống, Triệu Nhất Hàm vì cô mà cúi đầu cầu xin người khác, cô lại có điểm yếu.

“Bố, bố không hiểu Viên Hằng Nhuệ.” Tính cách Viên Hằng Nhuệ rất cố chấp, từ chối bình thường không có tác dụng với anh ta. Vệ Lai bảo bố không cần phải lo lắng nữa, “Con sẽ nói rõ trước mặt anh ta.”

“Vậy con tìm thời gian rồi hẹn Viên Hằng Nhuệ vậy.” Vệ Hoa Thiên lại dặn dò con gái. “Không cần lo lắng cái này cái kia. Bớt một khách hàng cũng không sao hết, cùng lắm thì bớt chút tiền, không có gì to tát cả.”

Dừng một chút, ông hỏi: “Mẹ con biết con chia tay không?”

“Không biết ạ. Mẹ không biết gì hết.” Vệ Lai nhấc tay vịn giữa hai ghế lên, dựa vào vai bố, giống như lúc còn nhỏ.

Tạm dừng hơn mười giây.

Mỗi lần chỉ cần nhắc đến mẹ giữa bố và cô sẽ ít nhiều sẽ im lặng. Tình cảm của bố đối với mẹ rất phức tạp, hai người đều là mối tình đầu của nhau, từ đồng phục đến váy cưới, đại học yêu xa cũng không ảnh hưởng đến tình cảm, năm thứ hai sau khi tốt nghiệp liền kết hôn, tất cả những mâu thuẫn bắt đầu dần dần xuất hiện từ sau khi kết hôn sống chung với nhau.

Có thể liên quan đến nghề nghiệp cũng có thể do tính cách bố như vậy, bố không hay cười, nên việc mang lại giá trị tình cảm cho bạn đời rất khó.

Thuở thiếu niên, bởi vì bố đẹp trai mà mẹ khoan dung với tính cách của bố, nhưng thời gian dài những gì mình muốn đã không còn giống với lúc còn trẻ.

Mẹ trách bố không hiểu mẹ, bố oán trách mẹ không hiểu bố.

Năm cô 10 tuổi, bố mẹ lên đến đỉnh điểm, sau khi cãi nhau cũng không quay đầu lại nữa, một năm sau ly hôn.

Năm lớp 7, bố có tình yêu mới, là mẹ của Triệu Nhất Hàm.

Mẹ cũng có bạn trai, yêu qua hai người, nguyên tắc của mẹ là không nói đến chuyện kết hôn nên cuối cùng cả hai mối tình đều kết thúc trong vô vọng.

“Muốn vào công ty tài chính nào? Bố giới thiệu cho con.” Bố phá vỡ sự im lặng trong xe.

Vệ Lai lắc đầu: “Con quyết định tự làm gì đó nhưng vẫn chưa nghĩ ra làm gì, đợi có thêm ý tưởng con sẽ nói cụ thể kế hoạch với bố.”

“Được, bố đợi tin tốt của con.” Vệ Hoa Thiên lo lắng con gái ở nhà lâu sẽ nghĩ lung tung, “Nhân thời gian này ra ngoài giải sầu đi.”

Vệ Lai: “Con vẫn chưa có nơi nào muốn đi.”

Một mình ra ngoài chơi cũng không vui.

“Gần đây con rảnh không có gì làm, đám cưới cần con giúp đỡ gì bố cứ nói.”

“Không cần.”

Vệ Lai nói đùa: “Không thể tiêu tiền của bố, không bỏ ra chút sức nào hết.”

“....”

Vệ Hoa Thiên bất lực cốc đầu con gái.



Sau khi bố rời đi, Vệ Lai ngay lập tức gọi điện cho Viên Hằng Nhuệ.

Cô không hẹn Viên Hằng Nhuệ ăn cơm, tìm một quán cà phê gặp mặt.

Quán cà phê nằm ở tầng 1 trung tâm thương mại, Vệ Lai lái thẳng chiếc Cullinan dừng ở trước cửa, Viên Hằng Nhuệ đến sớm hơn cô, đặt chỗ ngồi gần cửa sổ, không muốn nhìn thấy xe của cô cũng khó.

Câu đầu tiên Viên Hằng Nhuệ nói khi thấy cô chính là: “Anh nói tại sao ngay cả một bữa cơm em cũng chẳng muốn ăn cùng anh.”

Vệ Lai cười, ngồi xuống gọi một ly cà phê.

Viên Hằng Nhuệ dựa vào sô pha, nhìn chiếc xe bên ngoài cửa sổ: “Hai người ở bên nhau từ lúc nào?” Anh ta có nghe đồn nhưng không tin.

Thậm chí tối qua còn có người đặc biệt gọi điện thoại nói với anh ta, nữ thần của anh ta và ông lớn Bắc Kinh ở bên nhau rồi, anh ta cảm thấy thật buồn cười.

Giờ mới phát hiện mình nực cười.

Một tháng trước chia tay, Vệ Lai chọn đoạn giữa: “Nửa tháng trước.”

Gần như là liền mạch, chắc chắn không phải tình yêu.

Viên Hằng Nhuệ hối hận không thôi: “Em vừa chia tay đáng lẽ anh phải đi tìm em ngay.” Không nên để cô tự điều chỉnh cảm xúc trong một tháng.

Vệ Lai không cho anh ta bất cứ hy vọng nào: “Anh đi tìm tôi cũng vô dụng, chúng ta không có khả năng, tôi và anh không hợp nhau.” Cô nhấn mạnh: “Tính cách không hợp.”

Viên Hằng Nhuệ quay đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

“Vệ Lai em vẫn chưa gạt bỏ thành kiến ở cạnh anh làm sao em có thể chắc chắn anh không nghiêm túc với em, sẽ không sống với em cả đời?”

Anh ta chỉ chiếc xe ngoài cửa sổ, “Hay làm em muốn gả vào nhà có cấp bậc quyền quý như kia?”

Vệ Lai lười giải thích.

Cà phê đưa lên, mùi thơm nồng nặc làm dịu đi cảm giác khó chịu trong không khí.

“Em hiểu Chu Túc Tấn sao? Em và anh ta có thể lâu dài không?”

“Hai năm sau chỉ có em khóc thôi!”

“Cũng chưa chắc,” Anh ta cười nhạt, “Nói không chừng chưa đến hai năm em lại lần nữa chia tay. Vệ Lai vì để báo thù Chương Nham Tân mà em tìm đại một người, đáng không?”

Vệ Lai vẫn luôn im lặng không nói, cầm cà phê lên uống, bất kể cô nói gì, cho dù nói huyên thuyên cô đều không nói gì, cũng không tức giận.

Anh ta và Chương Nham Tân bằng tuổi nhau, nhưng lại không có sự trưởng thành thận trọng như Chương Nham Tân, thậm chí có lúc sẽ bốc đồng. Có thể là do liên quan đến gia đình, chủ tịch Viên trung tuổi mới có con trai, con trai cầu mãi mới có nên quá nuông chiều anh ta.

Đương nhiên, anh ta cũng không phải loại người không có chừng mực, chỉ là chừng mực không nhiều.

“Bạn trai em thực sự là Chu Túc Tấn?” Viên Hằng Nhuệ không cam tâm hỏi.

“Ừ.”

“Vệ Lai, có phải em cố ý không?”

“Cố ý cái gì?”

“Vì để từ chối anh, cố ý tìm một người anh không dám chọc vào. Lần trước tìm Chương Nham Tân, lần này tìm Chu Túc Tấn.”

“.... Anh nghĩ nhiều rồi.”

“Hừ.”

Viên Hằng Nhuệ cầm cà phê đá lên, ừng ực tức giận uống hết cà phê, vẻ lịch thiệp thường ngày hoàn toàn biến mất.

Cà phê đá cũng không đè nén được những ấm ức trong lòng anh ta, anh ta yêu cô nhiều hơn bất cứ ai nhưng đáng tiếc cô lại không thấy.

“Nếu như em đã lựa chọn, vậy chúc em không hối hận.”

Anh ta đặt cốc cà phê xuống, thanh toán rời đi.

Vệ Lai lại ngồi trong quán cà phê thêm nửa tiếng nữa, cà phê thấy đáy cô vẫn chưa có ý định rời đi, nhìn cách bài trí xung quanh quán cà phê, trong đầu cô tràn ngập những dự định cho sự nghiệp trong tương lai của mình.

Lúc này điện thoại rung, một số lạ gọi đến.

Giọng cô nhẹ nhàng nghe máy: “Xin chào, cho hỏi ai vậy?”

Đối phương giới thiệu, giọng điệu không tốt, hỏi cô ở đâu bảo cô qua đây một chuyến.

Vệ Lai nghe ra bố Viên Hằng Nhuệ, tâm lý ảnh hưởng, mí mắt phải giật giật mấy cái. Cô hỏi rồi mới biết, Viên Hằng Nhuệ đánh Chương Nham Tân rồi…

“Ngài đợi chút.”

Trong quán rất yên tĩnh, không thích hợp nói chuyện này, cô thu dọn đồ đạc vội vã ra ngoài: “Chủ tịch Viên, ngài nói tiếp đi.”

Nói ra rất dài, nửa tiếng trước sau khi Viên Hằng Nhuệ rời khỏi quán cà phê, càng nghĩ càng thấy mình vô dụng, lửa giận trong lòng không có chỗ nào xả, chiếc xe thể thao màu xanh đậm gầm rú lao thẳng vào công ty Chương Nham Tân.

Lúc trước anh ta còn kiêng dè, không dám đắc tội Chương Nham Tân, nhưng bây giờ lại có thêm Chu Túc Tấn bối cảnh sâu hơn, không thể nào để hai người hạ bệ anh ta được.

Mới ban đầu anh ta không nghĩ sẽ đánh người, chỉ muốn chửi mấy câu cho thoải mái.

“Chương Nam Tân, mẹ mày có thể nào vô liêm sỉ không, khi đó tao đang theo đuổi tự dưng mày chen chân vào, mày theo đuổi được rồi tại sao không đối xử tốt với cô ấy!”

“Dựa vào đâu mà người tao yêu thương hết lòng lại bị mày chà đạp như thế!”

Chương Nham Tân vừa tan họp, bị Viên Hằng Nhuệ chặn ở cửa, trong phòng họp và ngoài lối đi đều có người qua lại, không có thời gian trách vì sao lễ tân lại tùy ý cho người lạ vào, anh ta nhìn Viên Hằng Nhuệ, cười lạnh nói: “Biết vì sao Vệ Lai coi thường mày không?”

G i ế t người đúng chỗ.

Viên Hằng Nhuệ bị đâm vào đúng chỗ đau, thù cũ cộng mới, tức giận mất hết lý trí, nắm lấy cổ áo Chương Nham Tân, trực tiếp vung nắm đấm trong đầu chỉ có một suy nghĩ, tao không dám đánh Chu Túc Tấn còn không dám đánh mày sao?!

Nắm đấm rơi xuống, cả tầng dường như im lặng.

Anh ta chỉ đấm được một đấm liền bị người bên cạnh phản ứng lại khống chế kéo sang một bên.

Chương Nham Tân lau m á u trên khóe miệng, mất mặt trước cấp dưới nhưng vẫn kiềm chế được cơn giận.

Thư ký Lưu kinh hồn bạt vía hỏi: “Sếp, xử lý thế nào?”

Chương Nham Tân chỉ nói: “Thông báo cho bố cậu ta đến đây dẫn người đi!”

Thư ký Lưu lập tức gọi điện cho chủ tịch Viên, kể đầu đuôi câu chuyện.

Chương Nham Tân chỉ có một yêu cầu, Viên Hằng Nhuệ bắt buộc phải cúi người xin lỗi anh ta, không có thương lượng.

Tính bướng bỉnh của Viên Hằng Nhuệ có mười con bò cũng không kéo lại được, lúc gây rối đến bố mình nói còn không nghe.

Xin lỗi? Không có cửa đâu.

Ai thích thì đi mà làm.

Sau khi chủ tịch Viên nhận điện thoại của thư ký Lưu, hủy bỏ cuộc họp đang họp giữa chừng vội vàng chạy tới. Ông ấy đến cũng vô dụng, ai cũng không chịu nhượng bộ, điều kiện không thể thương lượng, giằng co cũng không phải cách, ông ấy chỉ có thể gọi điện cho Vệ Lai, ai treo chuông vào cổ cọp thì người đó đến cởi trói.

“Bây giờ cô đến đây một chuyến đi.” Giọng điệu ra lệnh.

Không chô cô bất cứ cơ hội nói nào, chủ tịch Viên tức giận cúp điện thoại.

Ngồi trên xe Vệ Lai bình tĩnh một lát, trước đó sợ đắc tội khách hàng lớn là chủ tịch Viên, bây giờ đã hoàn toàn đắc tội.

Chương Nham Tân là người cô không muốn gặp nhất, văn phòng của anh ta là nơi cô không muốn đến nhất.

Nhưng bây giờ không đi không được.

Gần như cùng lúc, chuyện Chương Nham Tân bị đánh đã lan truyền trong giới.

【Đến Bắc Kinh chưa? Người thích bạn gái cậu đánh bạn trai trước của cô ấy, sự việc khá lớn】

Lúc Chu Túc Tấn lên máy bay nhận được tin nhắn của một người bạn ở Giang Thành, bữa tiệc tối đó người bạn này cũng ở đó, chứng kiến anh công khai Vệ Lai là bạn gái anh.

【Vẫn ở sân bay Giang Thành chỗ cậu, chuyến bay bị delay.】

【Không còn cách nào, sân bay nhỏ, delay là chuyện thường gặp. Lần sau đến Giang Thành cậu tự đi máy bay của mình đi.】

Chu Túc Tấn quay lại chuyện chính:【Ai đánh Chương Nham Tân?】

【Viên Hằng Nhuệ.】

Chu Túc Tấn chưa nghe qua cái tên này, cũng không hứng thú, càng lười hỏi.

【Viên Hằng Nhuệ bây giờ đang ở công ty Chương Nham Tân, bố cậu ta đến dẫn người đi nhưng bây giờ vẫn chưa đưa đi được, chủ tịch Viên rất sĩ diện, lần này không phải bị chọc tức c h ế t sao. Vốn dĩ đánh người không liên quan gì đến bạn gái cậu, nhưng ai bảo chủ tịch Viên lại là khách hàng lớn của công ty mẹ kế Vệ Lai chứ. Con gái mẹ kế đối xử với cô ấy rất tốt, chính là Triệu Nhất Hàm tối đó dẫn cô ấy đến bữa tiệc.】

Người bạn nói nhiều như vậy thực ra chỉ là muốn hóng chuyện:【Phải rồi, sao cậu với Vệ Lai quen nhau thế?】

Chu Túc Tấn không để ý chuyện này, tìm một số trong danh bạ gọi đi.

Sau khi đối phương nghe máy, anh đi thẳng vào vấn đề: “Làm phiền chú giúp đỡ, bên Vệ Lai, liên quan đến Chương Nham Tân còn có một người tên Viên Hằng Nhuệ. Cháu đang ở sân bay, vừa đi cô ấy đã gây rắc rối, không khiến người khác bớt lo chút nào.”

Hạ Vạn Trình cười, nói đùa: “Cháu xem xem, cuối cùng cũng có lúc cháu phải lo lắng rồi, cuối cùng cũng có người có thể khiến cháu giải thích nhiều thứ như vậy cùng lúc rồi.”

Chu Túc Tấn hiếm khi cười.



Cửa quán cà phê.

Vệ Lai ngồi trong xe bình tĩnh hơn mười phút, khởi động xe đến công ty Chương Nham Tân. Nếu như cô không xử lý tốt chuyện này sẽ hoàn toàn đắc tội chủ tịch Viên, có khả năng mẹ kế sẽ mất khách hàng lớn là chủ tịch Viên.

Nửa đường cô lại nhận được điện thoại của chủ tịch Viên.

Giọng điệu chủ tịch Viên không nóng không lạnh, nhưng dễ nghe hơn trước một chút, thông báo cô không cần đến đó nữa.

“Mặt mũi cô lớn đấy, vậy mà mời Hạ Vạn Trích đích thân đến một chuyến.”

Vệ Lai nghe xong liền hoang mang, đối phương đã cúp máy.

Cô lấy đâu ra bản lĩnh nhờ người giàu nhất Tô Thành đến giải quyết hậu quả cho mình, người có mặt mũi này chỉ có Chu Túc Tấn.

Vệ Lai nhìn trái nhìn phải xem xem có chỗ nào đỗ được xe không, lái mấy trăm mét, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ đỗ xe bên đường, cô dừng xe gọi điện cho Chu Túc Tấn nhưng điện thoại anh không gọi được.

Đột nhiên nhớ ra có lẽ anh đang ở trên máy bay.

Cô nhắn tin cho anh căn bản anh không xen, nhưng wechat cá nhân của anh cũng sẽ không tùy tiện thêm người khác. Do dự mấy lần, cuối cùng cô vẫn kết bạn wechat với anh.

【Là tôi, Vệ Lai.】