Chương 103

Cố thái y theo chỉ thị tiến lên phía trước, ngón tay đặt lên cổ tay Hoành Minh Đế một lát, trong mắt lập tức hiện lên một tia kinh ngạc, lão kinh hô thành tiếng: “Thân thể bệ hạ đã khá hơn rất nhiều, tuy rằng bệnh cũ vẫn còn, nhưng xem như vẫn giữ được tính mạng."

Nói xong lão lại theo thói quen, lập tức quỳ sát xuống, cao giọng chúc mừng: “Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, bệ hạ quả là thiên mệnh chi tử, có trời phù hộ……”

Lời chúc mừng nói được một nửa, sắc mặt Cố thái y cứng đờ, nhớ tới người làm chủ trong cung bây giờ chính là Đại hoàng tử, vì thế run rẩy bỏ thêm câu: “Hiếu tâm của đại hoàng tử có thể nói là cảm động đất trời……”

Thấy bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Tô công công cùng Hoành Minh Đế, Trần Bỉnh đứng thẳng lưng, vốn luôn bị coi là kẻ tiểu nhân gian tà lúc này trong lòng không khỏi có chút kích động, hắn đúng lý hợp tình nói: “Hiếu tâm của Đại hoàng tử nhật nguyệt chứng giám, không phải như lời của Tô công công gϊếŧ cha mưu quyền soán vị.”

“Điện hạ lo lắng bệ hạ thân thể suy yếu, bệnh tật chưa khỏi, nguyện vì bệ hạ phân ưu, mỗi ngày lao tâm khổ tứ thay bệ hạ xử lý việc triều chính. Tấu chương sau khi xử lý xong sẽ giao cho bệ hạ, thỉnh ngài xem qua. Vậy nên bệ hạ cứ an tâm dưỡng bệnh đi.”

Nói xong, Trần Bỉnh vung phất trần, trong ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của Tô công công cùng Hoành Minh Đế mang theo người rời khỏi Cảnh Dương Cung. Hắn vừa đi ra đến đại môn Cảnh Dương Cung, sắc mặt liền âm trầm xuống, trong ánh mắt cũng ẩn ẩn lo âu.

Trần Bỉnh thật sự không hiểu nổi trong đầu Đại hoàng tử đang nghĩ gì, hắn đã mưu tính lâu như vậy, thậm chí không tiếc mang trên lưng cái danh tàn phế, tất cả không phải vì chờ đợi ngày hôm nay sao?

Cơ hội đến tay lại không tranh thủ lúc Tam hoàng tử vắng mặt bước lên vương vị, chờ đến khi Tam hoàng tử trở về kinh thành, thế cịc sẽ lại trải qua một phen biến động.

Trong lòng Trần Bỉnh biết Đại hoàng tử thủ đoạn tàn nhẫn, cho dù không hành thích vua cũng sẽ đem Hoành Minh Đế cầm tù, nhưng bây giờ lại hao hết tâm tư điều chế ra phương thuốc thần kỳ giúp Hoành Minh Đế giữ mệnh lại để làm gì?

Còn muốn đem tấu chương xử lý xong giao cho hoàng đế xem qua? Chẳng lẽ nhìn lão hoàng đế tuổi già lại đột nhiên mềm lòng?

Tâm tình Trần Bỉnh càng lúc càng trầm trọng, hắn lúc trước lựa chọn đi theo Đại hoàng tử làm ra việc mưu phản này chính là nhìn trúng sự tàn nhẫn của Đại hoàng tử, hiện tại trong lòng hắn không khỏi dâng lên chút hối hận.

Từ xưa đến nay, nếu mưu phản không thành, tràng diện này……

Suy nghĩ trong lòng Trần Bỉnh, Khanh Vân không rảnh để ý, bởi vì khi Yến Táp gần đi tới cuối cùng có thể nói là chúng bạn xa lánh, ngay cả từ nhỏ thư đồng lớn lên với hắn từ nhỏ đều thất vọng với hắn, đầu nhập vào trận doanh của Tam hoàng tử.

Sở dĩ hắn giữ lại Hoành Minh Đế cũng không phải để lão một lần nữa can thiệp vào việc triều chính mà là lão nhìn cho rõ, người nhi tử ở trong mắt hắn tâm tư thâm trầm, tàn nhẫn độc ác, trị vì cái giang sơn này tốt như thế nào.

Lão hoàng đế cũng không thể chết sớm được, Khanh Vân muốn để lão nhìn rõ gương mặt thật của Yến Lam, muốn để lão chân chính ý thức được, hắn đã thua thiệt Yến Táp ra sao.

Hoành Minh năm 35, hoàng đế lâm bệnh nặng, Đại hoàng tử nhϊếp chính.

Tin tức này vừa ra, trên triều đình một mảnh náo động, hoàng đế bệnh nặng, thế thân thể của Đại hoàng tử tốt lắm sao?

Hôm nay lâm triều, nhìn Đại hoàng tử ngồi trên xe lăn, vẻ mặt các đại thần ở đây đều không đồng nhất. Hoàng đế tuổi già bệnh tật quấn thân đã lâu, lâm triều cũng ngừng hồi lâu, nhưng chưa từng nghe nói tin tức Đại hoàng tử cầm quyền?

Đám người trong triều đều là nhân tinh, hơi suy nghĩ một chút liền biết trong cung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hiện tại Tam hoàng tử không ở đây, Đại hoàng tử lúc này muốn ôm quyền thủ đoạn đúng thật là vừa tàn nhẫn lại chuẩn xác.

Các đại thần sớm đã đứng thành hàng, Nhị hoàng tử đã sớm rời cung kiến phủ, Tam hoàng tử là người có khả năng được chọn thành Thái Tử nhất, cho nên không ít đại thần đều đứng về trận doanh của hắn.

Còn về Đại hoàng tử, thời niên thiếu kì thật cực kì nổi bật, nhưng 5 năm trước đột nhiên truyền ra tin tức đi đứng không tốt, đám đại thần đứng chung trận doanh với hắn không khỏi lung lay. Nhưng bằng vào đầu óc và thủ đoạn của Yến Táp, vẫn có vài vị đại thần quyền cao chức trọng đối với hắn cực kỳ tin phục, miễn cưỡng cũng đủ với thế lực của Tam hoàng tử.

Tuy nhiên trong ba vị các lão thì một vị thì bị bệnh nặng, một vị thì chỉ trung thành với hoàng đế, vị còn lại đã sớm biết tâm tư của hoàng đế, sớm đã coi Tam hoàng tử là đế vương đời tiếp theo.

Lúc này, Dương các lão cùng Lễ Bộ Thượng Thư đứng cùng trận doanh với Tam hoàng tử sắc mặt đều vô cùng khó coi. Đặc biệt là Dương các lão Dương Huy, đôi mắt tuy đã già nua nhưng vẫn khôn khéo như cũ nhìn chằm chằm vào Đại hoàng tử sắc mặt bình đạm đang ngồi trên xe lăn.

Hắn làm thủ phụ, tuy thánh chỉ của hoàng đế không ban xuống, nhưng hắn đã biết tâm của Hoàng Thượng hướng về Tam hoàng tử, thậm chí đã hạ thánh chỉ âm thầm lập hắn làmThái Tử.

Mấy năm nay, hắn tuy phát hiện được hành động lén lút Đại hoàng tử, nhưng vì thân thể nhân tàn tật của hắn mà nội tâm chậm trễ, chưa có nhiều phòng bị.

Dương Huy trăm triệu lần không nghĩ tới, tuy Đại hoàng tử tàn tật, nhưng ý niệm đối với ngôi vị hoàng đế vẫn chưa chịu buông xuống.

“Các vị đại thần có ý kiến gì, cứ đưa ra cùng nhau thảo luận." Khanh Vân nhàn nhạt liếc nhìn các đại thần đang ồn ào, trên mặt không có chút chột dạ hay hoảng loạn nào.

Đám đại thần ủng hộ Tam hoàng tử sắc mặt đại biến, cuối cùng vẫn là bình tĩnh lại.

Lâm triều vẫn diễn ra như thường lệ, kể từ khi Hoành Minh Đế lâm bệnh đến nay, đã hai lần không lâm triều, nên sự vụ tồn đọng không ít. Sau khi Lễ Bộ Thượng Thư và những người khác hiểu rõ tình hình, liền không mưu mà hợp quyết định ra oai phủ đầu với Đại hoàng tử, lập tức mỗi người một câu đem đủ loại sự vụ lớn lớn bé bé báo lên.

“Sứ giả Thổ Phiên sắp đến, nên lấy loại lễ chế nào nghênh đón?”

“Khởi bẩm Đại hoàng tử, khu vực nam bộ đã mưa to một tuần có thừa, có nguy cơ xảy ra lũ lụt……”

“Biên giới tây bộ tranh chấp không ngừng, phía bên Man tộc hình như có ý định gây chuyện……”

“Thái thú Thành Châu hà khắc với dân chúng, ăn hối lộ, làm trái luật pháp……”