Chương 104

Chuyện Đại hoàng tử tuổi nhỏ thông tuệ mọi người đều biết, nhưng lúc ấy hắn vẫn còn quá nhỏ tuổi, Hoàng Thượng vẫn chưa để hắn thượng triều, sau tuổi lớn hơn, lại truyền ra tin tức hai chân tàn phế, từ đó càng ít khi xuất hiện trước mặt người khác.

Đây là lần đầu tiên các đại thần gặp Đại hoàng tử thượng triều, vốn tưởng lần đầu tiên đối mặt với các quan đại thần sẽ khó tránh khỏi cảm thấy bất an, năm đó ngay cả Tam hoàng tử không phải cũng phạm sai lầm nhỏ sao?

Nhưng Lễ Bộ Thượng Thư đang mưu toan ra oai phủ đầu với Đại hoàng tử lại phát hiện, tuy thanh niên ngồi trên xe lăn vẻ mặt ốm yếu, nhìn qua suy yếu vô cùng, nhưng trong đôi mắt đen láy lại điềm tĩnh cực kì, không giận tự uy.

Mặc dù đối mặt với sự làm khó của các đại thần, trên mặt Đại hoàng tử cũng không hề lộ ra một tia nôn nóng hay thiếu kiên nhẫn nào, Lễ Bộ Thượng Thư ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt thanh niên, khϊếp sợ phát hiện ra, hắn thế nhưng nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng Đại hoàng tử.

Ngược lại ánh mắt Đại hoàng tử vừa liếc qua đây một cái, đã khiến lòng hắn thấp thỏm bất an, thế nhưng có loại phong thái của Hoành Minh Đế trong thời kỳ cường thịnh nhất.

Điều làm Lễ Bộ Thượng Thư ngạc nhiên hơn chính là, Đại hoàng tử đối với đủ loại sự việc rườm rà chúng đại thần đưa ra đều xử lý trật tự rõ ràng, gặp mấy việc lông gà vỏ tỏi cố ý gây khó dễ cũng không chút trách cứ.

Cho dù là vấn đề phức tạp như lũ lụt ở Nam bộ, Đại hoàng tử cũng chỉ nhíu mày một lát liền đưa ra cách xử lý, đem nhiệm vụ chuẩn xác phân cho từng người xử lý.

Khả năng xử lý công việc vô cùng nhanh chóng, tiến lui đều có độ, mưu lược so với Tam hoàng tử không chỉ tốt hơn một chút. Hơn nữa cũng chịu dụng người tài, cũng không bởi vì những đại thần thuộc phe cánh Tam hoàng tử mà nghi kị.

Sau trận lâm triều này, Lễ Bộ Thượng Thư không chỉ nghi ngờ những lời đồn đại về Đại hoàng tử mà mình nghe được trước đây, thậm chí còn có chút hoài nghi, Đại hoàng tử bây giờ nhϊếp chính cũng không phải như hắn nghĩ muốn mượn cơ hội này thượng vị, mà thật sự là vì Hoàng Thượng bệnh nặng mà phải ra mặt thay thế giải quyết việc triều chính.

Lễ Bộ Thượng Thư lại nhìn về phía Lại Bộ Thượng Thư thuộc trận doanh Đại hoàng tử phía xa, thấy lão nhân vuốt râu vẻ mặt đắc ý, hắn không khỏi âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Mà Lại Bộ Thượng Thư cũng không thả lỏng tự đắc giống như biểu hiện bên ngoài, con của hắn là thư đồng bên người Đại hoàng tử, hơn nữa lão cũng là một trong ít người biết được âm mưu của Đại hoàng tử, cho nên tự nhận tương đối hiểu biết về Đại hoàng tử Yến Táp này.

Cho nên lúc vài vị đại thần luân phiên làm khó dễ Đại hoàng tử, Lại Bộ Thượng Thư quả thực là sợ đến toát một thân mồ hôi lạnh. Hắn biết Đại hoàng tử tài trí hơn người, nhưng có một cái khuyết điểm quá lớn, chính là lệ khí quá nặng. Bây giờ vừa lên triều đường đã bị ra oai phủ đầu, vạn nhất không nhịn được mất kiểm soát thì đại sự hỏng hết.

Nhưng biểu hiện của Đại hoàng tử hôm nay thực sự là nằm ngoài dự đoán của Lại Bộ Thượng Thư, lão nhìn Đại hoàng tử đang ngồi trên xe lăn, trầm ổn bình tĩnh lại tự mang uy nghi, trong mắt không khỏi hiện lên một tia vừa lòng, quả nhiên không hổ là đế vương mà lão lựa chọn.

Dương Huy lại không nghĩ đơn giản như Lễ Bộ Thượng Thư, lão lúc trước cũng không có tham gia vào hàng ngũ làm khó Đại hoàng tử, mà chỉ lẳng lặng quan sát Đại hoàng tử ngồi trên xe lăn.

Người này đối với ngôi vị hoàng đế rõ ràng có mưu đồ, hơn nữa từ thủ đoạn lão luyện của hắn trong việc xử lý chính sự, không khó nhìn ra mấy năm nay dù Đại hoàng tử mang danh tàn phế nhưng chưa từng suy sút, chắc chắn đối phương đang âm thầm mưu đồ cái gì.

Thân thể tàn phế còn có thể mang phong thái bậc này, khó trách người này thân tàn chí kiến, yên lặng nhiều năm chỉ chờ có cơ hội nhϊếp chính ngày hôm nay, người này tuyệt đối gánh nổi chữ "nhẫn".

Nhưng hắn lại làm ra việc đại nghịch bất đạo, trái với luân thường đạo lý, cầm tù hoàng đế, cũng vì lý do này mà Dương Huy không mấy xem trọng Đại hoàng tử, chưa kể lão còn biết hoàng đế đã bí mật lập Tam hoàng tử làm hoàng tử.

Dương Huy tuy là trung thần nhưng lại là một lão già cổ hủ, ánh mắt nhìn Đại hoàng tử ánh lên sự tức giận.

Dương Huy suy tư, bây giờ Đại hoàng tử dám cả gan nhϊếp chính, nhất định là hắn đã sai người động thủ với Tam hoàng tử đang ở bên ngoài, lấy cách làm người của hắn, Tam hoàng tử nhất định sẽ gặp phải nguy hiểm cực lớn.

Trải qua một đợt oanh tạc lúc trước, buổi lâm triều hôm nay nhanh chóng liền trở nên yên tĩnh, Trần Bỉnh gân cổ nói: "Có việc khởi tấu, không việc bãi triều.”

Đột nhiên, Dương Huy đứng dậy, lão không nhìn Đại hoàng tử, mà là hướng vị trí ngai vàng chắp tay.

“Thần có một chuyện muốn bẩm báo.”

Thấy Dương Huy đứng ra, trong triều tức khắc một mảnh an tĩnh. Dương Huy được Hoành Minh Đế tin trọng vô cùng, là một trong ba vị các lão, dưới một người trên vạn người, lại cố tình qua lại gần với Tam hoàng tử, hiện tại đứng ra không biết là có tính toán gì.

Lễ Bộ Thượng Thư mịt mờ trao đổi ánh mắt với Dương Huy, tức khắc đoán được tính toán của lão, đối phương tuyệt đối sẽ không để Đại hoàng tử an ổn nhϊếp chính.

“Ồ? Không biết Dương các lão có chuyện gì?” Khanh Vân liếc mắt nhìn Dương Huy một cái, người này đích xác có tài hoa, nhưng theo số tuổi lớn lên lại dần trở nên quá mức cố chấp, ở một ít phương diện ngược lại không bằng mấy quan viên tuổi trẻ.

“Lão thần đã gần thất tuần, thân thể đã xưa không bằng này, bây giờ trong triều người tài xuất hiện lớp lớp, quả là Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Lão thần mấy ngày gần đây thường hay nằm mộng, luôn nhìn thấy khung cảnh quê nhà, có lẽ đại nạn sắp buông xuống, thỉnh điện hạ cho hài cốt của thần được trở lại quê nhà.”

Nói xong Dương Huy quỳ xuống thật sâu với ngai vàng.

Tất cả mọi người đều không ngờ Dương Huy thế nhưng định cáo lão hồi hương, tức khắc một mảnh ồ lên, thì thầm sôi nổi.

Trước đây chưa từng nghe Dương Huy nói qua bản thân sắp đại nạn buông xuống, hiện tại Đại hoàng tử vừa nhϊếp chính liền muốn cáo lão hồi hương, đây không phải là đang đánh vào mặt Đại hoàng tử hay sao?

Nghe các các vị đại thần bàn luận ầm ĩ, Dương Huy sắc mặt bất biến. Lão biết hành động này của mình rất nguy hiểm, có lẽ không cẩn thận liền chọc giận Đại hoàng tử, cái mạng già này cứ thế không còn.

Nhưng đồng thời Dương Huy cũng có tin tưởng với bản thân, lấy địa vị của lão trong triều, Đại hoàng tử tuyệt đối không dám tùy tiện động vào lão, bất quá cùng với đó việc lão muốn cáo lão cũng không dễ dàng.

Nhưng Dương Huy tâm ý đã quyết, lão nhất định phải rời đi. Thứ nhất, lão muốn mạnh mẽ biểu hiện ra sự bất mãn với việc Đại hoàng tử chấp chính; thứ hai, nếu lưu lại kinh thành, nhất cử nhất động của lão nhất định phải chịu giám thị của Đại hoàng tử, bên cạnh Tam hoàng tử lúc này lại không có ai, đang rất cần sự giúp đỡ.

Trong triều có Lễ Bộ Thượng Thư cùng vô số môn sinh của lão, nên Dương Huy cũng không lo lắng cho tính mạng của mình, cho dù đại hoàng tử định dùng thủ đoạn gì lão cũng nhất định phải rời đi.

Ánh mắt Lại Bộ Thượng Thư nhìn Dương Huy rất không tốt, lão đương nhiên muốn Dương Huy cút càng xa càng tốt, nhưng trong lòng lão cũng rõ ràng chức vị của Dương Huy đóng vai trò quan trọng, ở trong triều có tác dụng lớn, không thể nói cứ đi là đi được.