Chương 102

Nhưng Hoành Minh Đế đột nhiên lại nở nụ cười: “Nhưng bây giờ hắn nắm giữ cung điện thì có sao chứ? Cho dù hắn soán vị, nhưng lấy cánh hành xử của hắn không đầy ba năm chắc chắn cũng sẽ bị người đuổi xuống ngôi vị hoàng đế! Hơn nữa trong tay Lam Nhi còn có thánh chỉ, được Thích Nhạc tương trợ.”

Khi hai người đang nói chuyện, Tô công công đột nhiên nghe thấy tiếng động truyền đến từ bên ngoài, hắn chợt hiểu ra, người lúc này có thể vào tiến vào tẩm cung của hoàng đế mà không cần thông báo chỉ có thể là đại hoàng tử.

Tô công công quay đầu, lập tức liền nhận ra người tới, chính là Trần Bỉnh Trần công công bên người Đại hoàng tử.

Tô công công trung tâm với Hoành Minh Đế vô cùng, cho dù lão đã rơi xuống hoàn cảnh hiện tại vẫn như cũ không rời đi, hắn chắn trước mặt lão hoàng đế: “Không biết Đại hoàng tử lại có chuyện gì lại phái Trần công công tự mình đến đây?”

Trần Bỉnh cười kiêu căng, hắn quyết định đi theo Đại hoàng tử chính là vì muốn có được ngày hôm này. Tô công công luôn lấy lỗ mũi nhìn người, bây giờ còn không phải vẫn cung kính gọi hắn một tiếng Trần công công hay sao?

Nhưng nghĩ đến nhất cử nhất động của Đại hoàng tử sáng nay, ánh mắt Trần Bỉnh lại lóe lóe, hắn luôn cảm thấy Đại hoàng tử hôm nay so với ngày xưa tựa hồ có chút khác biệt.

Trước đây, trong mắt Đại hoàng tử có một cỗ chấp niệm sâu sắc, trong mắt thời thời khắc khắc tràn ngập hung ác nham hiểm, giống như dã thú bị mắc bẫy phản công trước khi chết, nhưng bây giờ, cả người Đại hoàng tử đột nhiên trầm tĩnh lại, trong đôi mắt đen nhánh tất cả đều là bình tĩnh.

Đại hoàng tử bây giờ cơ trí khôn ngoan lại điềm tĩnh, việc này khiến Trần Bỉnh trong lòng lạnh buốt, tính cách của Đại hoàng tử trước đây tuy quái đản ngang ngược, tính tình hỉ nộ vô thường, nhưng vẫn để lại chút dấu vết, Đại hoàng tử bây giờ, nhất cử nhất động đều làm người nhìn không thấu.

Ví dụ như việc sai hắn đi làm việc này.

Nghĩ đến đây, Trần Bỉnh đem nghi ngờ trong lòng áp xuống, hắn hướng phía sau vẫy tay nói: “Bệ hạ ốm đau quấn thân, Đại hoàng tử trong lòng nhớ mong, tự mình bốc thuốc, lệnh nô tài đưa tới cho bệ hạ một chén thuốc.”

Một cung nữ bưng một bát thuốc đen đi vào.

Tô công công vừa nhìn thấy thuốc, trong đầu liền hiện lên một ý niệm, hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: "Đại hoàng tử sao hắn dám làm ra hành động mưu nghịch này? Hắn không sợ bị trời phạt hay sao?"

Tô công công thực sự kinh hãi rồi, hắn không ngờ đại hoàng tử lại dám trắng trợn táo bạo mưu sát phụ vương của mình như vậy, nhìn mấy trăm năm lịch sử Yến quốc, ngay cả vị hoàng đế hoang đường nhất lịch sử cũng không làm ra được chuyện như vậy.

Sau khi hiểu rõ tình thế trước mắt, Hoành Minh Đế nằm trên giường nghẹn ngào cười thành tiếng, lão cho mình cả đời anh minh, tuy trong việc trị quốc không có đột phá nhưng cũng không phạm sai lầm, thế nhưng cuối cùng lại bị chính con trai của mình đầu độc chết?

Đều nói hoàng gia không có thân tình, năm đókhi Hoành Minh Đế tranh đoạt ngôi vị hoàng đế đã cảm thụ cũng sâu sắc, lúc này lại là càng nhìn rõ ràng.

Tô công công hết lòng bảo vệ chủ nhân, nơi nào chịu để Trần Bỉnh đút thuốc độc cho Hoành Minh Đế, lập tức chạy đến hất đổ bát thuốc.

Trần Bỉnh lập tức lên tiếng ngăn cản hắn, hắn vung cây phất trần trong tay: “Người đâu, giữ Tô công công lại, đừng để hắn làm đổ tấm lòng của Đại hoàng tử với bệ hạ.”

Hai tên thị vệ cầm kiếm lập tức đi lên từ phía sau, đè Tô công công xuống mặt đất. Trần Bỉnh phái người tiến lên cưỡng chế đút thuốc cho Hoành Minh Đế.

Thấy thế, Tô công công tóc tai tán loạn, cả người chật vật, lập tức sợ hãi kêu to: “Nghịch tặc! Ngươi dám! Ngươi đây là dĩ hạ phạm thượng, dám làm tổn hại long thể bệ hạ, ngươi đây là muốn bị tru di cửu tộc sao?”

Mắt thấy Tô công công đi theo mình đến cuối cùng chật vật giãy giụa không thôi, Hoành Minh Đế hít sâu một hơi, cố chống thân thể từ trên giường đứng lên: “Lớn mật! Thả hắn ra cho trẫm!”

Lão dùng hết sức lực đẩy cung nữ đang định đổ thuốc vào miệng mình ra, cười lớn nói: “Cho dù trẫm rơi xuống hoàn cảnh này, cũng không phải người mà đám nô tì các ngươi có thể tùy ý tra tấn.”

Trong lòng Hoành Minh Đế biết hôm nay mình tránh không được, hắn tình nguyện tự mình động thủ để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không muốn chết trong uất hận nhục nhã, vì thế lão duỗi tay cầm lấy chén thuốc. Đôi mắt già nua nhưng vẫn uy thế bức người như cũ hung hăng đảo qua tất cả mọi người ở đây.

Thậm chí dưới ánh mắt của lão Trần Bỉnh cũng không khỏi run rẩy.

“Lão đại có thủ đoạn, trẫm xem như kiến thức được rồi.” Hoành Minh Đế nhìn nước thuốc đen nhánh trầm giọng nói với Trần Bỉnh: “Trở về nói cho lão đại, nói với hắn, trẫm kiêu ngạo nhất là khi có đứa con trai Lam Nhi này, hối hận nhất chính là lúc trước không bóp chết cái tên nghiệt tử hắn!”

Nói xong Hoành Minh Đế một ngửa đầu, đem nước thuốc trong chén uống sạch sẽ.

“Không! Hoàng Thượng!” Tô công công đau khổ khóc thành tiếng.

“Bang!” Chén sứ tinh tế tú lệ bị quăng xuống mặt đất, mảnh sứ bắn toé khắp nơi.

Hoành Minh Đế suy sụp ngã ngồi trên long sàng, hắn che lại ngực thở dốc, hai mắt nhắm lại.

Hoành Minh Đế chìm trong bóng tối, hồi tưởng lại cả cuộc đời của mình, đột nhiên lão cảm thấy có gì đó không đúng, nước thuốc cay đắng chui xuống bụng chẳng những không khiến lão khó chịu chút nào, ngược lại còn cảm nhận được một cỗ cảm giác ấm áp len lỏi khắp cơ thể, nhanh chóng chữa trị cho các cơ quan nội tạng đang trên bờ vực hỏng mất.

Thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở lên thông suốt.

Đây là hồi quang phản chiếu sao? Hoành Minh Đế mở to mắt, lập tức từ trên giường đứng dậy.

Lão che ngực, biểu tình kinh ngạc. Mà Tô công công nước mắt đầy mặt cũng ngây ngẩn cả người, nhìn trạng thái của Hoành Minh Đế không ngừng tốt lên, hắn ngập nhựng gọi: “Bệ…… Bệ hạ, ngài?”

Nhìn bộ dáng của đôi chủ tớ này, khóe miệng Trần Bỉnh lộ ra ý cười châm chọc, giọng nói âm nhu chậm rì rì ra lệnh cho thái y đang đứng một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nói: “Thái y, còn không mau bắt mạch cho bệ hạ, xem thử thuốc Đại hoàng tử đưa tới hiệu quả ra sao.”