Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (14)

Đài luận võ đã trải qua nhiều năm tháng, vô số máu tươi thấm xuống nền thiên thạch, đem màu xanh đẹp đẽ nhuộm thành đỏ sậm, thoạt nhìn đã có cảm giác không tốt.

Âm nhu nam tử kia cười lạnh một tiếng.

Hai người đối diện nhau, khí thế trên người không ngừng tăng lên....

Có vài ma tu xung quanh đã không chịu nổi run lên mà lui về sau, cũng có vài người nắm chặt quyền, đứng ở tại chỗ.

Có vẻ tích tụ đã đủ, áp lực bỗng nhiên lao ra, hai bên va chạm nhau, không gian xung quanh cũng yên tĩnh vài giây sau đó nổ tung nứt toạc.

Nhưng sương mù màu đỏ không có tan đi, mang theo áp lực cực lớn đè lên tên âm nhu kia, đầu gối hắn bắt đầu bị ép xuống, trên trán cũng nổi lên gân xanh.

Sau đó phịch một tiếng, quỳ rạp trên nền đá.

Áp lực còn lại cũng tản ra một vòng xung quanh.

Những ma tu kiên cường trụ lại cũng bị ép lui về sau, còn những kẻ yếu hơn trực tiếp phun máu.

Nhất thời không khí lặng ngắt như tờ.

Ở nơi này tự nhiên có không ít người, ngoại trừ một vài tâm phúc thân tín, còn lại gần như chẳng ai phục ai, cho nên khi nghe được các thiếu cung chủ muốn tỉ thí, vài kẻ có chút thực lực cũng chen vào.

Bọn họ sẽ không bởi vì một danh hiệu thiếu cung chủ liền từ bỏ cơ hội, Tinh Ma cung quy tắc rất tàn khốc, tựa như khi luyện cổ trùng, bỏ tất cả côn trùng vào một cái hộp, con nào sống đến cuối cùng thì thành cổ, nơi này cũng không khác gì.

Thiếu cung chủ trước nay đều không phải chỉ một người, mà chỉ là một vị trí, ai đoạt được thì thuộc về người đó.

Cho dù không ai nói ra nhưng trong lòng bọ họ đều cùng suy nghĩ lựa chọn Tinh Nhan làm mục tiêu, dù sao sau khi chiến đấu với các thiếu cung chủ khác, cơ thể yếu ớt đó chắc chắn không chịu nổi.

Nhưng lúc này mới chỉ khí thế đè ép đã làm những kẻ kia đánh mất tâm tư, tình nguyện đi chọn người khác.

“Biết cách nói chuyện rồi chưa?”

Tên kia cũng là kẻ thức thời, “Ta thua.”

Tinh Nhan mặt vô biểu tình, không để ý đến hắn.

Hiện tại người đứng ở trên đài theo hình quạt, trừ nam nhân âm nhu kia, vòng thứ nhất còn lại năm người.

Trừ bỏ bốn thiếu cung chủ, còn có một người hơi thấp bé nhìn qua có vẻ rất ngoan ngoãn.

Năm người nhìn nhìn nhau một chút, tự giới thiệu.

“Nguyên Nhất.”

“Bồ tổ.”

Thiếu nữ nhỏ kia cũng hơi quơ tay, màu đỏ lục lạc trên cổ tay leng keng leng keng rung động, “Thu Ba.”

Tinh Nhan cũng gật gật đầu, “Tinh Nhan.”

Nam nhân âm nhu kia thái độ tốt hơn lúc nãy, xoa xoa vết máu, “Ta thua, các ngươi bắt đầu đi.”

Nam nhân cao lớn đồ sợ nãy giờ vẫn đứng ở cuối đài đột nhiên toét miệng cười, “Một vị trí này không cần đánh nữa, Tinh Nhan một cái.”

Tinh Nhan cũng hơi nhìn hắn một chút, tự nhiên đồng ý, đỡ phải tốn thời gian.

Âm nhu nam tử lập tức trầm mặt, cười một tiếng quỷ dị, vừa định nói chuyện thì bị nam nhân gương mạnh lạnh lùng đánh gãy, “Hắn nói rất đúng.”

Âm nhu nam nhân rốt cuộc cũng không phải ngu xuẩn, thấy hai người đều nói vậy, cũng ý thức được có vẻ hắn đã bỏ qua cái gì.

Hơi híp mắt cẩn thận mà đánh giá Tinh Nhan một chút…… Lúc này mới cảm giác được không đúng, nàng lúc này quá nhẹ nhàng.

Tinh Ma cung Tinh Nhan, mọi người đều biết là kẻ bệnh kiều, bệnh kiều là cái gì, đó là một giây trước còn mỉm cười, giây tiếp theo liền ra tay gϊếŧ người, trừ cái này ra, người còn có bệnh.

Là thật sự có bệnh, hình tượng ngày thường là lúc nào cũng nôn máu, vận dụng ba phần ma khí liền bị thương phun máu.

Nhưng hiện tại, hắn bị khí thế của nàng ép đến quỳ xuống phun máu, người lại không có việc gì.

Lại xem biểu hiện của hai người kia, chỉ có một lời giải thích, đó chính là tu vi của nàng đã vượt xa, một Kim Đan như hắn cũng không cần dùng ba phần lực lượng.

Hắn không khỏi chấn kinh

—— nàng đã là Nguyên Anh.

Nguyên Anh thật sự là một bước nhảy vọt, cùng Kim Đan kỳ cách biệt vô cùng lớn.

Hắn lúc này cũng hốt hoảng ngậm miệng không nói gì.

Không nói đến việc nàng còn trẻ như vậy sao lại bất ngờ đột phá Nguyên Anh! Chỉ nói thái độ của hắn lúc nãy đủ để bị gϊếŧ vài lần.

… Mặc kệ nàng vì cái gì bỏ qua, hắn lúc này sẽ không dại dột thò đầu ra.

Ba thiếu cung chủ đều đã đồng ý, người còn lại tự nhiên cũng không phản đối, kẻ càng có chút thực lực càng không phải loại ngu xuẩn.

Một vị trí của Tinh Ma cung lần này cứ như vậy định xuống.

.........

Mấy ngày sau đó, Tinh Nhan đều vội vàng đi đổi dược liệu, dù ở Tinh Ma cung nổi danh điểm tài nguyên cũng rất quý giá, trong mấy ngày ngắn ngủi muốn thu hoạch số lượng lớn là rất khó, đem điểm tài nguyên mấy năm nay chưa lãnh dùng hết đều không đủ.

May mắn còn có thể giao dịch.

Tinh Nhan phải đem vài thứ quý giá không dùng đến toàn bộ nộp cho tài nguyên đường mới may mắn đổi được dược liệu thứ tư kia.

Ngày tất cả danh sách tham gia được định ra cũng có con rối đưa đến một phần tư liệu liên quan đến cửu trọng tháp, tuy nói bên trong không ngừng biến hóa, bản đồ hầu như không dùng đến nhưng Tinh Nhan cũng tranh thủ nghiên cứu một chút.

Tầng thứ nhất rèn thân thể, tầng hai rèn xương cốt, tầng ba đánh vào tâm trí,....... có một vài thông tin cơ bản.

......

Đến ngày xuất phát.

Tinh Nhan đang ngồi tu luyện thì có một chưởng đánh úp lại, còn không kịp phản ứng liền phát hiện mình đã thay đổi vị trí, đang ở bên trong một con tàu bay lớn, bên cạnh là thiếu cung chủ cao lớn hôm đó, Bồ Tổ.

“Tự đi tu luyện.” Tiếng nói già nua vang lên.

Tinh Nhan lúc này mới hiểu ra đây là trưởng lão của Tinh Ma cung, chắc là làn này đến đây bảo vệ bọn họ.

Lúc này mới thả lỏng xuống, hai người tự chia ra ngồi xuống tiếp tục tu luyện.

Khi mở mắt lần nữa đã đến nơi rồi.

.

Phía dưới tàu bay đã tụ tập không ít người.

Có một lão nhân khô gầy bọc kín màu đen từ đầu đến cuối xuất hiện, tự mình đưa hai người xuống trước.

“Huyết hà lão quái, đã lâu không thấy.” Nguyệt Ma cung bên kia có một lão nhân nhìn có vẻ hiền lành lên tiếng chào hỏi, chỉ là giọng nói nghe vào đều có chút không thoải mái.

“Quỷ âm, ngươi còn chưa có chết à?” Giọng nói già nua cũng từ dưới lớp áo đen truyền ra.

Hai người rõ ràng có thù oán.

Nhưng cũng chỉ nói vài câu liền ngừng lại, đều tự tản ra tìm vị trí của mình, đạo tu cùng ma tu đều đã có ước định, ở chỗ này phân ra hai bên trái phải tập hợp lại, cũng không có tranh chấp gì, chờ đợi cửu trọng tháp mở ra.

Tinh Nhan đang đứng thì có cảm giác mà quay đầu nhìn qua bên kia.

—— xa xôi trong đám người, Giới Sân đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, thấy nàng quay lại liền ôn nhu mỉm cười.

Xung quanh dường như cũng bị hắn làm mờ đi, Tinh Nhan không khỏi cười lên.

Hòa thượng Minh Phi đang đứng bên cạnh cũng theo tầm mắt của Giới Sân nhìn qua, chỉ nhìn thấy rất nhiều người.

“Sư thúc, ngài đang nhìn gì vậy?”

“A di đà phật.”

Giới Sân thu hồi tầm mắt, chắp tay trước ngực, nhưng trong mắt không giấu được ấm áp nhu hòa.

Hắn cười, “Đang nhìn chúng sinh.”