Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (13)

Tinh Nhan cười rộ lên, gấp lên vài món ăn thử.

Nếu đã ký khế ước, vậy nàng hiện tại nên tin tưởng hắn, dùng người thì không nghi, tạm thời không cần đề phòng gì, muốn làm thì làm.

“Cũng không tệ, đại hòa thượng ngươi nếm thử đi.” Nàng hơi nhướng mày, tự nhiên mà gấp một ít bỏ vào chén của hắn.

“…Ừm.” Giới Sân cúi đầu nhìn một lát, đột nhiên mỉm cười, trong mắt cũng mang đầy mềm mại ấm áp.

Vô cùng chậm rãi nhai nuốt, giống như hắn đang được thưởng thức món ngon vật lạ gì đó, rất chậm.

Hắn không có nói sai, thật sự ngọt.

“Cửu trọng tháp lại sắp xuất hiện, không biết lần này ai có thể đoạt được phần thưởng lớn nhất?”

“Lần trước nghe nói người đi lên tầng cao nhất chính là đại sư huynh của Lăng Thiên môn, hình như là kế thừa một phần công pháp bên trong, sau khi ra ngoài trực tiếp từ Kim Đan trung kỳ tiến vào Nguyên Anh kỳ, hiện tại đã là chủ của một phong……”

“Lần này vẫn là ta cảm thấy có thể là Bạch tiên tử, Bạch tiên tử tuổi tác mới hơn hai trăm đã là là Kim Đan hậu kỳ, thiên phú tự nhiên không cần phải nói…”

“Ai, không phải mới trung kỳ sao?”

“Ha, tin tức của người quá chậm rồi, trước đó vài ngày ở trung hải bên kia có tin tức, nghe nói có người thấy nàng cùng cung chủ của Nguyệt Ma cung đánh nhau, đã thăng cấp…”

Nhóm người bên cạnh còn ở ồn ào thảo luận.

Tinh Nhan nghiêng tai nghe, nhưng thật ra đã biết vài chuyện lệch khỏi cốt truyện quỹ đạo, ví dụ nam nữ chủ đối đầu nhau rồi.

Nàng đột nhiên nhớ ra, “Giới Sân, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

“Gần ba trăm tuổi.”

Đúng lúc này, ở bên cạnh cũng có người nhắc tới Giới Sân.

“Lại nói đến Phạn Thiên Tự Giới Sân đại sư tu vi càng cao thâm hơn, Giới Sân đại sư cũng chỉ mới gần ba trăm, theo lý thuyết cũng có thể đi vào cửu trọng tháp, ta cảm thấy Giới Sân đại sư càng có khả năng.”

“Ngươi lời này liền sai rồi, Giới Sân đại sư là phật tu, phật tu bình thường…”

“Phật tu làm sao vậy? Chẳng lẽ Phật tu thì không thể…”

Vài người vừa nói vừa tranh luận cãi nhau, Tinh Nhan không nghe nữa.

Cửu trọng tháp, giống như tên của nó, tháp có chín tầng, nghe nói là bảo tháp của một vị Tiên Đế nào đó lưu lại, bên trong có cất chứa bốn bộ công pháp Thiên Địa Huyền Hoàng bốn cấp bậc, tùy tiện một bộ đều là trân bảo.

Cứ mỗi ba trăm năm xuất hiện một lần, người có thể leo lên tầng cao nhất đều có thể tiến vào nơi cất giữ công pháp, tự mình xuất ra lực lượng cảm ứng công pháp, còn việc có tìm được công pháp hoặc cấp bậc phù hợp thì phải xem khí vận của mỗi người.

Trừ cái này ra, còn có một viên thánh quả.

Thánh quả nguồn gốc rất thần bí, ẩn chứa lực lượng khổng lồ, có thể hấp thu bao nhiêu cũng dựa vào năng lực mỗi người.

Trên thực tế, bảo tháp này là chuẩn bị cho nam nữ chủ .

Trong cốt truyện, nam nữ chủ đồng thời bước lên tầng thứ chín, khảo nghiệm là làm hai người gϊếŧ chết đối phương, nhưng lúc ấy hai người đã tâm đầu ý hợp, đồng thời tự mình xuống tay với bản thân, tháp linh ngây thơ, gặp được loại tình huống này liền phán định hai người đều là đệ nhất.

Nữ chủ đạt được thiên giai công pháp là 《 Kiếp 》, tu luyện ra huyền lôi là khắc tinh của ma khí, nam chủ thì đạt được 《 Phong thiên 》, có thể phong ấn bất cứ thứ gì, bao gồm hạt giống Chân Ma.

Nguyên chủ bại lộ ra có hạt giống Chân Ma trong người cũng là là ở trong cửu trọng tháp.

Tinh Nhan đương nhiên sẽ tham gia, đây là cơ hội để tăng thực lực, nhưng lần này có lẽ sẽ có thêm đại hòa thượng.

***

Hai năm sau.

Tinh Ma cung, đài luận võ.

“Nhìn tình hình này, Tinh Nhan thiếu cung chủ là hạ quyết tâm làm rùa đen rút đầu sao?” Một nam nhân tướng mạo âm nhu quỷ dị cười hai tiếng.

Ở đối diện hắn, có hai người nam nhân nữa, ba người tạo thành thế chân vạc giằng co.

Cửu trọng tháp cũng không phải mỗi người đều có thể tham gia, một lần chỉ tiếng vào bốn mươi chín người, hai bên ma đạo chính đạo sẽ thi đấu để phân phối nhân số, lần trước nhân số thật ra không sai biệt lắm, đạo tu hai mươi lăm, ma tu hai mươi bốn.

Tổng số vốn đã ít, còn phải phân ra năm vị trí cho tán tu, còn lại chưa đến hai mươi, nhị cung bốn điện mười hai cổng, một cung cũng chỉ có hai vị trí mà thôi.

Tinh Ma cung có đến bốn thiếu cung chủ, tự nhiên phải cướp đoạt.

Chỉ là Tinh Nhan lại không hề nóng nảy, tới gần lúc thi đấu còn không thấy bóng người.

Một nam nhân có khuôn mặt lạnh lẽo lập tức vung kiếm chém ra, bọn họ đánh nhau trước cũng được.

Bóng kiếm ở không trung đan xem trùng điệp, màu đen sương mù bắt đầu tràn ngập, bóng kiếm giấu ở dưới ma khí như là một thích khách, lấp kín bốn phương tám hướng.

Âm nhu nam nhân cũng là thiếu cung chủ, tự nhiên không phải ăn chay, trong tay chiêu hồn cờ vung lên, liền có vô số đầu lâu cùng với tiếng quỷ khóc sói gào hướng về bốn phương tám hướng bay ra.

Còn một nam nhân có chút sắc bén cao lớn thì thật ra không ngại, trực tiếp lui xuống nhường chỗ cho hai người.

………

Lúc này ở trước cửa cung.

Hai người mặc toàn thân màu đen kín mít đứng ở trước sơn môn, nhìn thấy người tới gần liền khom lưng hành lễ.

“Thiếu cung chủ.”

Tinh Nhan tùy ý ừ một tiếng, liền phi thân bay vào.

Nàng trở về một mình, cũng không có đi cùng Giới Sân.

Ma tu có địa bàn của chính mình, giống như ma tu ở trong thành trì của đạo tu, một khi bại lộ liền thân tử đạo tiêu, phật tu ở trong thành trì của ma tu cũng sẽ có kết cục giống vậy.

Huống chi sau khi xác định Giới Sân cũng tham gia, nàng liền quyết định tạm tách ra, thế lực lớn cũng được đến vị trí có hạn, cần quay về lấy vị trí.

Nàng vốn là muốn sớm một chút trở về, nhưng Giới Sân nói nàng còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu, chi bằng dùng hai năm luyện tập một chút.

Tinh Nhan đồng ý, Giới Sân có thể thanh danh truyền xa, tất nhiên thực lực không thể thấp, rất thích hợp để luyện tập cùng.

Vì vậy cho tới bây giờ mới trở về.

……

Không có vội vã đi đến chỗ đài luận võ, Tinh Nhan đi trước đến chỗ tài nguyên đường.

Là thế lực số một của ma tu, Tinh Ma cung nội tình vô cùng thâm hậu, dược liệu nàng cần chắc chắn sẽ có.

Phượng Niết tầng thứ hai cần có chín loại trân quý dược liệu, nàng đã có được bốn loại, dung nham thảo tinh, thiên tâm hoa ngàn năm, tình quả, còn có bạc âm thảo mấy năm nay Giới Sân vô tình có được.

Còn kém năm loại, táo hồng ngọc bích, ninh an hoa, thiên chi thủy, tâm hỏa, hắc linh tê giác.

“Thiếu cung chủ cần gì sao?” Một giọng nói già nua vang lên, tuy rằng khô ráp, lại rất là cung kính.

“Là về dược liêu, loại quý hiếm.”

Lão giả đưa qua một cái ngọc giản, Tinh Nhan dùng thần thức quét qua, trong Tinh Ma cung mấy thứ thiên chi thủy, tâm hỏa, cùng ninh an hoa, táo hồng ngọc bích bốn loại đều có, nhưng hắc linh tê giác hoàn toàn không có tin tức.

Nàng cũng không quá thất vọng.

Ở nơi này, tê giác gọi là thú một sừng một trắng, có huyết mạch thuần khiết, bản thân cũng đủ hiếm thấy rồi, linh tê giác gần như không có tung tích, huống chi là biến dị hắc linh tê.

Chỉ là Tinh Nhan tra xét tra tài nguyên xong không khỏi cau mày, mấy thứ này đều là cấp bậc trân quý, tài nguyên không đủ dùng.

Chỉ đành trước đổi ba loại, Tinh Nhan vừa quay trở về động phủ liền có tiểu đồng vội vàng đến bái kiến, đưa lên bái thϊếp.

Nói là bái thϊếp, không bằng nói là thư khiêu chiến thì đúng hơn.

Tinh Nhan nhìn một mảnh xương cốt đang tản ra ác ý, nở nụ cười, dứt khoát đứng lên đi tới đài luận võ.

………

Lúc này, hai nam nhân kia cũng tới hồi kết thúc.

Nam nhân khuôn mặt lạnh lẽo đứng ở trên đài, còn âm nhu nam nhân che lại ngực đứng lên, “Có vẻ ta phải đợi rùa đen rút đầu rồi.”

Đánh thắng hai người là có được một vị trí.

Lập tức một cổ cường đại áp lực đánh úp lên, cùng với một tiếng cười nhạt, “Không ai dạy ngươi cách nói chuyện sao?”

Cùng với giọng nói, làn váy đen mang theo đường chỉ vàng thêu chìm từ ngoài cửa tiến vào.

"Hay là để ta tới dạy ngươi đi."