Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (15)

Tinh Nhan cũng từ từ nhìn thấy vài người quen.

Ví dụ như, toàn thân ăn mặc trang phục màu trắng, Bạch Nguyệt Sơ.

Cùng với, đứng ở Nguyệt Ma cung bên kia vẻ mặt tà khí nhìn chằm chằm nàng ta, Vu Tà.

Tầm mắt kia chắc hẳn rất nóng rực.

Bạch Nguyệt Sơ nhịn không được nhìn lại, phát hiện là Vu Tà thì không tự giác nhíu nhíu mày, trên mặt cũng hiện đầy vẻ phức tạp.

Vu Tà cười cười, vươn ngón tay ái muội ở trong không khí miêu tả dáng người của nàng ta, ánh mắt đó giống như đã đem quần áo xé sạch.

Bạch Nguyệt Sơ nắm chặt quyền.

Một nam nhân anh tuấn đang đứng phía trước hình như cảm giác được, quan tâm quay đầu lại cùng nàng ta nói gì đó.

Bạch Nguyệt Sơ cũng lập tức thu hồi ánh mắt, lắc lắc đầu, lại nói với nam nhân kia vài câu.

Trong mắt Vu Tà càng lạnh lẽo, trên mặt ý cười càng thêm quỷ dị.

“Bạch đạo hữu ~” hắn kêu lên.

“Lần trước từ biệt, thật là làm ta nhớ nhung.”

Rốt cuộc vẫn có chút khắc chế, không gọi một tiếng Nguyệt Sơ.

Đạo tu bên kia lập tức ra vẻ tức giận, đáng tiếc hai bên đã có ước định không thể ở chỗ này ra tay, nam nhân anh tuấn kia cũng không nhịn được, “Vu Tà thiếu chủ vẫn đừng chơi mồm mép…”

“Sư huynh…” Bạch Nguyệt Sơ ở phía sau hơi kéo hắn, hắn mới cam chịu ngậm miệng.

Đáng tiếc như vậy càng kí©h thí©ɧ Vu Tà.

Nguyên bản mọi người đang khe khẽ nói nhỏ với nhau cũng an tĩnh lại, có vài người thích bát quái không ngừng đánh giá giữa ba người, nhưng đa số vẫn là không thèm để ý.

Thẳng đến khi có một tiếng ầm ầm to lớn vang lên.

Người ở đây chỉ cảm thấy được một lực lượng cường đại từ chân trời đánh lại, khí thế không gì đỡ được.

Trước mắt đột nhiên có cột sáng cao hơn vạn trượng không ngừng lan tràn như muốn xé rách màn trời, sáng lóa đến chói mắt, làm người không thể mở mắt.

Tinh Nhan cũng không khỏi nhắm mắt lại, chỉ có thể cảm giác được có một chút râm mát hơi thở ở ngoài da, ngăn trở áp lực chợt lóe kia.

Khi ánh sáng biến mất, Tinh Nhan mở mắt ra, trước mặt đã xuất hiện một tòa tháp.

Thân tháp đều đang tản ra ánh sáng, tràn ngập thần bí, rõ ràng gần ngay trước mắt, rồi lại giống như đang ở trong sương mù mờ ảo, không thể nhìn rõ.

Còn không kịp quan sát kỹ thì nhìn thấy rất nhiều chùm sáng không biết từ đâu chiếu ra, ngoại trừ các trưởng lão cùng đi, chính xác rơi xuống từng người trên sân.

Nàng chỉ kịp nhìn thoáng qua Giới Sân, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hắn liền cảm thấy hoa mắt, đã đi đến một nơi khác.

………

Đây là một phòng ốc rất tối.

Sau khi có người rơi xuống, ngọn nến trong phòng cũng đột nhiên sáng lên.

Tinh Nhan cảnh giác nhìn quanh, sương mù màu đỏ cũng hiện ra quanh người.

Có tiếng ầm ầm càng ngày càng gần, nàng không khỏi căng thẳng.

Thẳng đến cuối cùng có một bóng dáng hiện ra.

—— là một người đá giống với nàng như đúc .

Cùng lúc đó, phương pháp thông qua tầng thứ nhất cũng bất ngờ xuất hiện trong đầu.

Đánh bại ba lượt người đá là có thể tiến lên tầng hai.

Người đá có thể mô phỏng đa số chiêu thức của nàng, chỉ là xuất chiêu đôi khi sẽ không có được uy lực tối đa.

Cửa thứ nhất người đá chỉ có một, cửa thứ hai người đá như cũ là một, chỉ là tu vi so với chính mình cao hơn một giai, cửa thứ ba lại là… ba người đá có cùng tu vi.

Người đá rốt cuộc không phải người, cửa thứ nhất thật thực dễ dàng thông qua, cửa thứ hai vượt cấp khiêu chiến đối với những người có thiên phú cao như bọn họ cũng không tính khó, sau khi mỗi một người đá bị đánh vỡ, trong cơ thể sẽ xuất hiện một quả cầu màu đỏ bay tới người nàng, dung nhập vào trong cơ thể, tu vi cũng theo đó mà càng thêm thâm hậu một tầng.

Chỉ khi đến cửa thứ ba, số lượng tăng lên khiến cho sức chiến đấu thay đổi rõ ràng, xem như có ba bản thân đi đánh một mình, lúc này có hai người bất cẩn bị đánh bay khỏi tháp.

Hai người sau khi rơi xuống đất, các loại cảm xúc xấu hổ buồn bực hối hận không ngừng trào ra, chỉ là cũng không ai quan tâm bọn họ cái gì, chỉ nhìn chăm chú vào tháp.

Lúc này chỉ trong chốc lát, tầng thứ ba tháp đã sáng lên, chứng tỏ đã có người đi tới tầng ba.

Tinh Nhan không tính là tinh thông chiến đấu, hai năm thời gian luyện tập cùng những người khác so sánh tự nhiên là có điều thiếu sót, lúc này nàng mới chỉ đi đến tầng hai mà thôi.

Tầng thứ hai rèn cốt, nhưng trừ đi những tạp chất trong xương cốt sẽ giúp tốc độ tu luyện càng nhanh hơn.

Luyện ngục rèn cốt kiên trì qua mười vòng hơi thở là tính thông qua.

Mười vòng hơi thở, nghe ra có vẻ như là một thời gian rất dễ dàng, trên thực tế Tinh Nhan cũng trải qua rất dễ dàng, nàng sớm đã trải qua loại này đau đớn thành quen, cốt tủy đều đã trong suốt sáng lên.

Nhưng thử thách này lại ngoài dự đoán loại bỏ thêm năm người.

Lúc này, Tinh Nhan bước lên tầng thứ ba.

Tầng ba chỉ có một tòa thang giữa tầng mây, trong suốt sáng ngời nổi lên giữa không trung, thềm đá bàng ngọc trắng, hai bên ngẫu nhiên sẽ có một ít hoa có nhỏ, cảnh sắc cực kỳ yên tĩnh.

Nàng rũ mắt, chậm rãi bước lên từng bậc.

Tinh Nhan gian nan ngẩng đầu, nhìn nhìn cánh của lớn màu vàng lớn trước mắt.

Mồ hôi chảy xuống mắt, có chút cay.

Thân thể mảnh mai cũng hơi loạng choạng, hai chân có chút run rẩy, thềm đá này càng đi lên cao, áp lực càng lớn, rất nhiều lần đều thiếu chút nữa đem nàng đè ép quỳ rạp trên mặt đất.

Trong miệng lại thấm ra vết máu, dưới chân như đang chôn vào một mảnh đầm lầy, dùng lực đều không đứng dậy, gân mạch đã chịu không nổi áp lực, không ngừng nứt ra.

Tinh Nhan lộ ra một cái quỷ dị tươi cười, thầm thấy may mắn hai năm không ngừng ngâm nước thuốc kia, mặc kệ gân mạch đứt đoạn, chậm rãi nâng chân tới gần bậc cao nhất, còn kém một chút, cuối cùng một chút……

Chạm lên bậc cao nhất, tất cả áp lực chợt biến mất, ma khí trở về thân thể, vận chuyển một vòng, thân thể lại khôi phục bình thường, tốc độ ma khí vận chuyển cũng nhanh hơn một chút.

Tinh Nhan liếʍ liếʍ môi, duỗi tay muốn đẩy ra cánh cửa trước mắt. Nhưng trong nháy mắt chạm vào, Tinh Nhan chỉ thấy trước mắt tối sầm, cảm giác không gian xung quanh đang ầm ầm sụp đổ.

Cùng lúc đó, ở phía sau, bắt đầu từ bậc đầu tiên, bậc thang bằng ngọc bắt đầu hóa thành tro tàn, tốc độ thong thả chậm rãi hướng về phía trước lan ra, lộ ra không gian đen ngòm phía dưới.

Giống như là một cái miệng quái thú to lớn, đang lặng yên không ngừng tới gần……

“Còn muốn ngủ nữa sao?”

Giọng nói trầm ấm vang ở bên tai, một người đàn ông đang kề sát trán cô, thân mật cọ cọ, “Em gần đây rất mau đói, dậy trước ăn cơm rồi ngủ tiếp được không?”

Tinh Nhan có chút hoảng hốt mở mắt ra, nhìn căn phòng ấm áp trước mặt, giường lớn mềm mại dưới người cùng người đàn ông ôn nhu trước mặt này, có chút cảm giác không thích hợp.

Hình như cô không nên ở chỗ này.

Thấy cô còn chút mờ mịt, hắn cũng không thúc giục mà quay sang cầm lấy quần áo thuần thục vô cùng giúp cô mặc lên, sau đó để cô dựa vào trước ngực, tay đặt lên eo nhẹ nhàng xoa bóp.

“Còn mỏi không?” Hắn hỏi.

Tinh Nhan nhìn hắn một cái, còn không có phản ứng lại đây, chậm chạp trả lời: “…… Còn tốt.”

Hắn lại đặt bàn tay to lớn lên bụng cô, bất đắc dĩ hôn một ngụm, nhẹ giọng dỗ dành, “Hôm nay tôi nấu canh cải chua em thích nhất, dù sao cũng ăn một chút, được không?”

Loại cảm giác được ngọt ngào dỗ dành này, Tinh Nhan hốt hoảng liền cảm thấy, hình như, cũng không có gì không đúng.

Cô vừa mở miệng, một cái tên theo bản năng bật ra, “Dung Ngọc”

“Hửm?” Dung Ngọc nhìn qua, trong ánh mắt đều là ôn nhu dung túng, “Sao vậy?”

Tinh Nhan nghĩ nghĩ một chút, “Trò chơi hôm nay có một sự kiện đặc biệt.”

Dung Ngọc:……… Đỡ trán.