Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (12)

Giới Sân nhất thời ngẩn người, bất đắc dĩ cười. “Thí chủ thật tinh mắt.”

“Không cần tâng bốc ta.” Tinh Nhan lại đột nhiên lạnh mặt quay lại, “Lừ gạt ta là muốn cái gì?”

Giới Sân cũng không giấu giếm, giọng điệu bình tĩnh thuật lại: “Thú Lưỡng Cực, còn có tên là âm dương tương sinh thú.”

Cái tên này, tuy rằng dù chưa nghe qua cũng có thể đóan được phần nào.

Giới Sân tiếp tục nói, “Thí chủ là âm, bần tăng là dương, thí chủ đứng phía trước, tất nhiên là dương vì trợ giúp cho âm.”

Âm là chủ, dương là phụ.

“Thí chủ có thể thông qua âm dương tương sinh thú, mượn dùng tất cả công pháp của bần tăng, đây cũng là nguyên nhân linh khí trong cơ thể thí chủ biến thành Phật khí.”

Nói tới đây, Giới Sân dừng một chút.

“Ngoài ra, còn có một điểm, âm dương tương sinh thú… Có thể đồng thời nhận hai chủ nhân.”

Âm dương tương sinh, dẫn dắt nhân duyên.

Giới Sân hơi rũ mắt xuống, càng nhẹ giọng, “Bản mạng khế ước vốn là đồng sinh cộng tử, linh hồn cũng liên kết với nhau, nhưng thí chủ nếu cẩn thận xem xét có thể phát hiện khế ước của thú Lưỡng Cực cùng ngươi liên kết chỉ có một nửa.”

Dư lại hắn không có nói ra, bất quá cũng không cần phải nói, dư lại một nửa kia chính là người chủ nhân thứ hai.

“Một khi nhận chủ liên kết, vậy đồng dạng là một nửa của đối phương.”

Hắn cùng nàng sẽ có một nửa liên lụy với nhau, nếu là trong hai người có một người ngã xuống, hồn phách có thể thông qua một người khác và âm dương tương sinh thú giữ lại, từ đó tìm kiếm biện pháp lần nữa sống lại.

Ở tu chân giới này, việc đó là hoàn toàn có thể.

Nói cách khác, nếu muốn tiêu diệt hai người, nhất định phải đồng thời gϊếŧ chết cả hai, đây chính là ý nghĩ của đồng sinh cộng tử.

Sợ nàng hiểu lầm mình muốn uy hϊếp, Giới Sân tiếp tục giải thích, “Một nửa khế ước kia có thể có, cũng có thể không.”

Không có ảnh hưởng gì, chỉ là khế ước không quá chặt chẽ mà thôi.

Ngày đó lúc lôi kiếp kéo đến, hắn vài lần muốn mở miệng nói ra, như vậy cho dù nàng không vượt qua được, hắn cũng có thể trả giá vài thứ giúp nàng vượt qua, nhưng cuối cùng lại vẫn là không mở miệng được.

Nàng sẽ không thích như vậy.

Tinh Nhan đúng là không thích.

Tinh Nhan lúc này lại hơi mỉm cười, duỗi tay gãi gãi cằm của thú nhỏ. “Vậy sao.”

Tiểu thú xõa đuôi ra quấn lên cổ tay của nàng, hai mắt tròn xoe chăm chú nhìn lên, rầm rì như là đang làm nũng, lúc này cũng có một âm thanh rất non nớt ở trong đầu nàng vang lên, “Thật, thật sự.”

Tinh Nhan không khỏi dừng lại một chút, hơi nhướng mày tiếp tục gãi gãi, nghe trong đầu lại vang lên tiếng rầm rì non nớt, “Truyền thừa ký ức, âm dương tương sinh, hắn nói không sai…”

Nàng rút tay lại, đỡ nó giơ lên trước mặt, “Ngươi tên gì?”

“Âm dương,” Âm dương tương sinh thú mỗi một thế hệ đều chỉ có một, tên gọi đều là âm dương.

“Âm dương.” Tinh Nhan cũng không thèm để cái tên đơn giản này, dù sao đều là một danh hiệu mà thôi.

Giới Sân nhìn thấy Tinh Nhan hoàn toàn không định nói gì, tay đang lần tràng hạt cũng căng thẳng mà nhanh lên, nhịn không được hỏi ra, “Thí chủ tức giận sao?”

“Hả?” Tinh Nhan quay đầu lại, cười hỏi, “Đại hòa thượng, ngươi thấy sao?”

Trong ánh mắt lại tràn đầy lạnh lẽo.

Nàng không thích có người gạt nàng.

Giới Sân có chút chân tay luống cuống, nhưng không chờ hắn nói cái gì, Tinh Nhan lại tùy tiện mà hỏi “Ngươi vì cái gì muốn ra tay bảo vệ Bạch thí chủ kia?”

Bàn tay lần tràng hạt lại càng nhanh hơn, hắn không dám có giấu giếm, “Ngay từ đầu là bởi vì thiếu nhân quả.”

Hắn đúng lúc nhìn thấy sát chiêu hướng tới hai người kia, cũng không có thời gian đi chú ý ai ra chiêu đã lập tức đánh gãy.

Sau đó, sau đó lại thấy nàng.

“Sau đó là vì, bần tăng có được một thuật pháp có thể nhìn thấu vận khí, Bạch thí chủ cùng Nguyệt Ma cung thiếu chủ khí vận rất hồng, mà vận khí của thí chủ… kém một bậc, dưới tình huống đó người cùng bọn họ xung đột… sẽ bị khí vận phản phệ.”

Khí vận tuy không phải nhân tố quyết định, nhưng vận khí của Tinh Nhan cùng bọn họ so sánh là có chênh lệch rất lớn, dù không có hắn cũng không biết sẽ xuất hiện ngoài ý muốn gì.

“Đại hòa thượng, ta thừa biết bọ họ khí vận tận trời.” Tinh Nhan híp híp mắt, không nhìn ra đang nghĩ gì, nàng đương nhiên biết đứa nam nữ chủ được ưu ái cỡ nào, nàng tin tưởng bản thân nhưng cũng sẽ không xem nhẹ khí vận.

Nàng tới đây vốn dĩ chính là vì nó.

“Thí chủ…” Giới Sân thấy vậy càng lo lắng, đứng ngồi không yên.

Quả thật kẻ đã yêu sẽ vì yêu mà ưu sầu, vì yêu mà sợ hãi, người đã không yêu rồi, không ưu cũng không sợ.

Tinh Nhan quay đầu lại, trên dưới đánh giá hắn một hồi lâu, đột nhiên liền cười lên: “Đại hòa thượng, ta có đẹp không?”

Không biết nàng muốn nói gì, nhưng Giới Sân vẫn phối hợp gật đầu, “… Rất đẹp.”

Tái nhợt, lại cực kỳ diễm lệ.

“Vậy ngươi nói…” Nàng thấp giọng cười khẽ, nhướng mày nhìn hắn, “Ta đẹp như vậy, làm gì cũng đúng, có phải không?”

“…Đúng vậy.” Hòa thượng vẫn là gật gật đầu.

Dù túi da có xấu thì nàng làm gì cũng đều đúng hết.

Tinh Nhan cười rộ lên, vứt thú Lưỡng Cự cho hắn, chỉ nhàn nhạt một cây “Khế ước đi.”

Có lẽ người khác chỉ chú ý tới hai người liên hệ với nhau, một người tồn tại sẽ khiến một người khác bất diệt, nhưng nàng chỉ chú ý một chỗ, nửa người đều liên lụy với nhau.

Như vậy, nếu hắn làm gì chọc đến nàng đem người gϊếŧ chết, hồn phách của hắn cũng chỉ có thể lưu lại trên người nàng.

Như vậy không phải rất tốt sao?

Còn nếu cuối cùng hắn có chủ ý xấu gì thì bất quá cùng hồn phi phách tán mà thôi.

“Thí chủ, ngươi nói gì?” Giới Sân để vật nhỏ trong tay, nhìn nàng không dám tin, vô cùng thấp thỏm.

“Không muốn?”

“Không, không phải.” Hòa thượng khôi phục lại bộ dáng trấn định, nhưng tươi cười lúc này cực kỳ rực rỡ, “Bần tăng cung kính không bằng tuân lệnh.”

Không để ý tơi hắn nữa, Tinh Nhan tiếp tục dùng thần thức ở trong sơn động rà quét, lại không có phát hiện cái gì bất thường, nơi này trống trải chỉ có duy nhất một gốc hoa dại mọc trong góc, hoa đang nở, nhưng vẫn là cực kỳ tầm thường.

Nàng cũng không quá rối rắm, dù sao chỉ là thử một chút mà thôi. Lúc ấy khi nhìn thấy bản đồ, nàng chỉ cảm thấy ngọn núi này rất giống hình rồng, hang động này vừa lúc ở vào vị trí nghịch lân.

Long có nghịch lân, kẻ dám đυ.ng vào phải chết, sở dĩ có những lời này là bởi vì dưới nghịch lân che giấu long châu.

Long châu là nguồn gốc lực lượng của rồng, chỉ sợ nếu đúng là nơi này cũng đã bị tìm được.

Lúc này, Tinh Nhan đột nhiên cảm giác được một cảm giác ấm áp lan tràn, có một loại liên kết hình thành với nàng, cảm giác nặng nề mạnh mẽ, lại chặt chẽ tương liên, bất ngờ làm nàng dân lên cảm giác thỏa mãn, giống như một góc thiếu hụt trong cơ thể đã lâu cuối cùng được lấp đầy.

Khế ước đã thành.

Đúng lúc này, một cảm giác kỳ lạ làm nàng lại nhìn về đóa hoa kia, dùng thần thức quét qua, vẫn không có gì bất thường.

Thử đưa tay túm lấy bụi hoa nhỏ kia, kéo xuống.

Liền trong nháy mắt bụi hoa rời khỏi vách đất, cả thân cây bắt đầu khô héo, có rậm rạp ánh sáng màu xanh bay ra, hướng về đoá hoa nhỏ xíu kia.

Lục quang sáng lên rồi biến mất, đóa hoa nhỏ cũng đã biến thành một hạt châu màu xanh, ánh sáng ẩn hết vào trong, chỉ là cầm vào liền cảm giác mát mẻ sảng khoái xông lên.

“Là sinh linh châu.” Tinh Nhan không khỏi cười lên, sinh linh châu tương đối hiếm thấy, tuy không phải là bảo bối rất đáng quý, nhưng đối với nàng là rất có ích.

Lập tức dung nhập sinh linh châu vào đan điền, trong cơ thể kinh mạch mỗi lần vận chuyển sẽ khiến nó tỏa ra ánh sáng xanh nhập vào máu, thấm vào kinh mạch.

—— tăng thêm khả năng tự hồi phục cho cơ thể này.

“Đại hòa thượng,” Hiện tại tâm tình Tinh Nhan rất tốt: “Đi thôi.”

Giới Sân chắp tay trước ngực, đôi mắt cũng sáng lấp lánh, nhìn ra được tâm trạng cũng rất tốt, “Được.”

***

Qua năm năm, ngọc bài tự động vỡ ra, hai người đi ra ngoài động phủ, cũng không cần lại đi một chuyến, trực tiếp tiến vào bên trong thành trì.

Cũng không cố tình đi tìm kiếm thứ gì, chỉ là không có mục đích đi dạo một chút, đối với người tu tiên mà nói, tu luyện không biết năm tháng, an tĩnh lâu như vậy, ngẫu nhiên có thể thả lỏng một chút.

Giới Sân bên cạnh cũng không thúc giục nàng, hoàn toàn như một người phàm cùng nàng chậm rãi đi dạo.

Trong ánh mắt đều là ôn nhu lan tràn.

Thẳng đến khi có người rơi xuống trước chân Tinh Nhan.

Một tên cao to râu ria hình như bị ném ra, trượt trên mặt đất một đoạn, đúng lúc cản trở đường đi.

“Mẹ nó!” Hắn tức giận mắng hai tiếng, sau đó hùng hổ nhìn vài người xung quanh, “Nhìn cái gì mà nhìn?!”

Chung quanh tu giả lắc lắc đầu, tức khắc thu hồi ánh mắt.

Thành trì này nằm ở xa tông môn, đa số người đều là một ít Luyện Khí và Trúc Cơ tán tu, không nghĩ tới khách điếm này còn có một tên Kim Đan khó chơi. Đáng tiếc thành chủ đã là một lão quái Nguyên Anh, không thể dùng ma khí, bằng không hắn đã sớm đem cả đám này luyện thành tế phẩm rồi.

Tiếng quát của hắn làm Tinh Nhan đanh thất thần tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn nhìn khách điếm bên cạnh, đột nhiên cảm thấy rất muốn ăn gì đó.

“Đi ăn cơm đi.”

Cũng không phải nàng đói bụng, tu vi như nàng đã sớm đã tích cốc, chỉ là thói quen lúc trước mỗi ngày đều ăn cơm, mấy năm không có ăn qua món gì, cảm giác trong miệng đã nhạt như nước rồi.

Tinh Nhan vừa nói một câu cũng làm đại hán kia nhận thấy vị trí nằm của mình, giống như đang bị nàng đạp dưới chân, sắc mặt càng thêm khó coi, quay lại hung tợn nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn đem nàng nhớ rõ để sau này tính sổ.

Tinh Nhan vốn dĩ đang vui vẻ, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy cũng không khỏi nổi lên tính tình, không lưu tình đạp lên bàn tay hắn, “Ngươi lớn lên quá xấu, làm ta mất hứng.”

“Ngao!” Đại hán đỡ lấy bàn tay kêu thảm thiết, có chút ma khí cũng muốn tràn ra từ lòng bàn tay, ánh mắt lại là càng thêm hung ác.

Như thể đang muốn lột da kẻ khác…

Trong thành trì không cho gϊếŧ người, chờ một chút, chờ đi ra ngoài.

Tinh Nhan không thèm để ý hắn, lo đi về khách điếm.

“Đại hòa thượng, nhanh lên!”

“Được.” Giới Sân lập tức đáp ứng.

Nhưng lại dừng bước.

“Hòa thượng này có chuyện gì? Chẳng lẽ còn muốn gϊếŧ ta?!” Đại hán mí mắt nhảy dựng, lúc này mới cảm thấy không ổn, sao lại có phật tu…… Rõ ràng vừa rồi không cảm nhận được gì, tu vi tuyệt đối sẽ không thấp.

Lại cùng đi với nữ tử kia.

Sắc mặt trầm trầm, lại không dám biểu hiện chút nào chột dạ, chỉ có thể lớn tiếng dọa người.

“A di đà phật, thí chủ nói đùa.” Giới Sân niệm một câu, trong ánh mắt đều mang theo từ bi, trong tay xuất hiện một chút phật quang lấp lánh.

Hắn cười cười, “Thí chủ, bần tăng giúp ngươi trị liệu một chút.”

Ma tu lập tức rùng mình, “Không cần, phật quang quá trân quý, ta không có bị thương.” Còn chưa nói xong đã muốn đứng lên chạy đi.

“Thí chủ không cần khách khí.” Giới Sân chắp tay trước ngực, cười vô cùng ôn hòa mà bao dung, đem phật quang tặng vào người đại hán.

Tốc độ cực kỳ nhanh chóng, đại hán kia căn bản là chưa kịp phản ứng cũng đã bị phật quang bao phủ.

“A!” Vốn là phật quang chữa khỏi, lại làm hắn phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, bên trong phật quang, thân hình đại hán cũng chậm rãi phát sinh biến hóa, mai khí lan tràn bốn phía.

“Là ma tu!” Người có tu vi thấp lập tức tản ra, còn lại có tu vi cao thâm hơn thì trực tiếp lấy ra pháp khí cùng phù chú, không ngừng đánh lên.

Phật quang là ma tu khắc tinh, huống chi ma tu này cũng chỉ là Kim Đan, phật quang phát ra vài tiếng tách tách, tên kia đã không hề phản kháng được, chỉ có thể sắc mặt nhăn nhó nhìn một đống phù chú pháp khí bay đến.

Giới Sân rũ mắt, niệm một câu phật hiệu, tựa hồ rất là tiếc nuối, “A di đà phật, tội lỗi tội lỗi.”

Tu giả xung quanh thì không ngừng chấp tay với Giới Sân, “Đa tạ đại sư!”

Giới Sân cũng ôn hòa mà đáp lễ.

.......

Khi Giới Sân đi vào trong, Tinh Nhan đã gọi xong rất nhiều món.

Thậm chí còn có một bầu rượu.

—— không biết rượu ở Tu Tiên giới có gì khác biệt không.

“Về rồi?” Nàng không hỏi tình huống bên ngoài thế nào, chỉ là chống cằm, tâm tình không tệ hỏi hắn, “Có thể uống rượu không?”

“Khách quan, món ngài gọi đã có ~mời từ từ dùng ~” đột nhiên vang lên tiếng của tiểu nhị, từng đĩa từng đĩa đồ ăn cùng rượu được đặt trên bàn.

Giới Sân chỉ mỉm cười, không có trả lời nhưng tay đã cầm lấy bầu rượu.

Chất rượu màu hồng nhạt được rót vào ly, trong suốt lấp lánh.

Đồng thời, nồng đậm linh khí cũng tản ra, làm người thỏai mái.

Hắn nhẹ nhàng nếm một ngụm, mặt mày ôn nhu, “Rất ngọt.”

Rất là ngọt.