Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (11)

“Được, vậy làm phiền thí chủ định ra động phủ này đi.” Giới Sân cũng không hỏi lý do gì, trực tiếp gật gật đầu lấy ra một số cực phẩm linh thạch đưa cho tiểu đồng.

“Thuê 5 năm, không biết đã đủ chưa?”

Muốn Nguyên Anh được củng cố cũng cần ít nhất ba năm, hơn nữa nàng còn đang bị thương nặng…

Tiểu đồng đôi mắt nháy mắt liền sáng, biểu hiện càng ân cần hơn, lấy ra một khối ngọc bài đưa cho hắn, “Đương nhiên là đủ! Đại sư ngài giữ lấy cái này, đến động thủ thứ ba ở trên thì lấy ra là có thể đi vào.”

Vật càng hiếm thì càng quý, cực phẩm linh thạch giá trị cao hơn trung phẩm rất nhiều, nhiều như vậy để trả cho năm năm là quá đủ rồi.

Tiểu đồng muốn ân cần dẫn hai người đi qua, chỉ là Giới Sân cự tuyệt, “Không cần phiền toái thí chủ, bần tăng có thể tự đi được.”

Hắn cùng Tinh Nhan hai người tự đi sẽ nhanh hơn, không cần người đi theo.

Tiểu đồng lúc này mới thả lỏng gương mặt tươi cười ân cần từ nãy giờ, nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, trong mắt hiện ra một chút kỳ quái.

—— một vị hòa thượng giàu có như vậy mà… Hai người chỉ cần một động phủ thôi sao?

Nghĩ như thế nào đều thấy quái quái…hả!!…

Bây giờ, hòa thượng không còn kỵ sắc giới nữa sao?!

.........

Hai người ra ngoài, sau đó nhanh chóng bay lại vị trí động phủ kia, khỏang cách khá xa nhưng với người tu hành chỉ trong chớp mắt.

Chưa đến gần đã thấy tòa núi cao kia, dưới chân núi gần đó còn một người khoanh chân ngồi canh giữ, Giới Sân lấy ra ngọc bài liền được cung kính mời vào.

“Thí chủ, có khỏe không?” Giới Sân nhìn thoáng qua người đang đi bên cạnh, trong mắt toàn là lo lắng, sau khi đáp xuống đây sắc mặt nàng đã trắng bệch lại.

“Đương nhiên rất tốt.” Tinh Nhan lắc lắc đầu, nở nụ cười.

Nàng có thể có chuyện gì, không chết được.

Hai người đi lên núi, thẳng hướng đến động phủ thứ ba ở trên.

Vừa đến gần, ngọc bài liền run lên tỏa ra ánh sáng, trong không khí dường như có kết giới bị mở ra, nồng đậm linh khí ập vào trước mặt.

Nói đúng ra thì đây chỉ là một cái sơn động, chỉ là bị kết giới mạnh mẽ cùng trận pháp phong ấn trở thành động phủ, trong sơn động rất là đơn sơ, chỉ có một đệm ngồi.

Vừa vào bên trong, Tinh Nhan đã loạng choạng.

“Ta bế quan.” Nàng nói xong liền không quản nhiều mà trực tiếp ngồi trên đệm, khoanh chân bắt đầu vận công.

“Khoan đã.” Giới Sân lập tức lên tiếng, “Thí chủ đem thú Lưỡng Cực thả ra đi.”

Tinh Nhan chỉ gật đầu, nuốt xuống máu tươi trong cổ họng, đem thú Lưỡng Cực phóng ra, liền trực tiếp hấp thu linh khí.

Nàng lần này bị thương thật sự quá nặng.

Vừa mới bay lại đây, bất quá chỉ là di chuyển trong chớp mắt, nhưng điều động ma khí chỉ có vài giây như vậy đã làm cả người gân mạch lần nữa nứt ra, ma anh trong thân thể thậm chí bắt đầu xuất hiện vết rạn, thật sự là yếu ớt.

Giới Sân cũng nhanh chóng lấy ra cực phẩm linh thạch cùng ma thạch, bắt đầu bày trận pháp giống như ở trên tàu bay.

Thực mau linh khí cùng ma khí đều chậm rãi tụ tập xung quanh Tinh Nhan.

Linh khí ôn hòa, ma khí bạo ngược, nói về việc chữa thương thì linh khí là tốt nhất, nhưng ma anh lại yêu cầu ma khí tới chữa trị, vẫn là dùng biện pháp này thích hợp nhất.

Linh khí cùng ma khí từng chút tiến vào trong cơ thể Tinh Nhan, phía trên đan điền, nguyên anh nho nhỏ mập mạp dần dần rõ ràng, vết rạn cũng có thể thấy đang nhanh chóng khép lại, cùng lúc đó, linh khí được hấp thu chậm rãi tiến xuống đan điền, cũng không có bài xích mà nước sông không phạm nước giếng, an ổn xuống.

Tinh Nhan đang đắm chìm vận công không biết rằng, lúc này Giới Sân cũng đồng thời lấy ra một đệm ngồi, ngồi xuống đối diện nàng, khoảng cách chỉ vài bước ngắn, duỗi tay ra là có thể chạm vào.

Thú lưỡng cực nhỏ bị đặt ở giữa hai người.

Nhìn Tinh Nhan đang nhắm nghiền hai mắt, hắn không khống chế được mà duỗi tay lên chạm vào gương mặt nàng, lại ngay trước khi chạm vào dừng lại miêu tả một chút.

“A di đà phật.” Hắn nhắm lại, chắp tay trước ngực, bắt đầu niệm Kinh Kim Cương.

Mỗi một chữ phun ra đều biến thành chữ kinh văn màu vàng, mang theo mơ hồ Phạn Âm, vây quanh thân thể tiểu thú lượn hai vòng, sau đó hoàn toàn đi vào.

Đôi mắt tròn xoe màu tím nhắm lại, không tự giác bắt đầu hấp thụ linh khí cùng ma khí, một loại liên hệ vô hình giữa Tinh Nhan cùng tiểu thú bắt đầu hiện ra.

Trong cơ thể của Tinh Nhan cũng đột nhiên xuất hiện kinh văn màu vàng, từng chút một đem linh khí nhiễm đầy ánh sáng vàng, sau đó chuyển thành Phật khí.

………

Bên này.

Tiểu hòa thượng đã trở về tàu bay.

“Minh Phi sư thúc,” hắn đáp xuống, “Con đã thấy sư thúc tổ rồi.”

Đại hòa thượng quay đầu, “Vậy đã xảy ra chuyện gì?”

Phật tu có điều kỵ nói dối, tiểu hòa thượng cũng thành thật đem mọi chuyện thuật lại một lần.

Lúc nói đến phản ứng của phật quang, Minh Phi từ lúc đầu cau mày cũng chậm rãi buông ra, chút không thích hợp cũng tan đi, chỉ là còn để lại một chút lưu ý nhỏ.

Phật quang sẽ không sai.

“Nếu đã vậy, con tự mình đi du lịch đi.” Minh Phi nhìn tiểu hào thượng một chút, lần này ra ngoài vốn cũng là để Đàm Không đi rèn luyện, “Việc hồng trần, phải đích thân trải qua mới có thể nhìn thấu.”

“Vâng.” Tiểu hòa thượng cũng không làm ra vẻ, chắp tay trước ngực hành lễ, liền tự rời đi.

………

Năm năm, đối với vài người là đủ để xảy ra rất nhiều việc, nhưng có khi đối với vài người, cũng chỉ là một chớp mắt mà thôi.

Bên trong động phủ.

Trong sơn động linh khí vây quanh, Phạn Âm từng trận, không biết khi nào, Tinh Nhan chậm rãi mở mắt ra.

Lập tức nhìn thấy hòa thượng đang ở đối diện, sắc mặt nghiêm chỉnh bình tĩnh niệm kinh Phật, linh khí ở xung quanh hắn cũng nở ra vài đóa hoa sen vàng.

Thoạt nhìn, đúng là có cảm giác rất giống thánh tăng.

Nàng kiểm tra tình huống trong cơ thể, linh khí đã chuyển biến thành Phật khí, không khỏi nhướng mày đánh giá hòa thượng ở đối diện.

Gương mặt này, đúng là rất thuận mắt nàng.

Tinh Nhan sờ sờ cằm, muốn lột da mặt xuống cất đi……

Không biết có phải do cảm giác được ý tưởng hung tàn của nàng hay không, Giới Sân cũng động đậy lông mi, hai mắt khẽ mở, lúc này đặc biệt rực rõ lấp lánh.

“Thí chủ, chào buổi sáng.” Hắn ngữ khí bình thản, lại nhẹ mỉm cười.

Giống như, hai người bọn họ không phải bế quan năm năm, mà là chỉ một giấc ngủ dậy, trải qua một buổi tối bình thường mà thôi.

“Chào nha, đại hòa thượng.”

Tinh Nhan lúc này thân thể đã thỏai mái, tâm tình cũng rất tốt, nhướng mày trả lời một câu.

Nhìn nàng cười đến rực rỡ, Giới Sân đột nhiên lại đỏ vành tai.

Hắn hơi cuối xuống không dám nhìn, dời đi đề tài, “Thí chủ, năm năm trước lựa chọn nơi này là có nguyên nhân gì sao?”

Tinh Nhan chỉ tùy tiện trả lời, “Thấy nó thuận mắt.”

Đúng là một lý do rất tốt…

Cũng không biết hòa thượng có tin hay không, chỉ là tràn đầy ôn hòa nhìn nàng.

Mà lúc này, Tinh Nhan đã bắt đầu ở bên trong sơn động thăm dò.

Chỉ là vừa đi vừa hơi mỉm cười, gọng nói có vẻ không chút để ý, cự kỳ nhẹ nhàng quỷ dị, “Đại hòa thượng, về thú Lưỡng Cực, ngươi có gì muốn nói với ta hay không?”

Vừa nói, ngón tay đang thâm dò trên vách đá cũng bất giác chọc thủng một lỗ.