Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (10)

Giới Sân vẫn ôn hòa mỉm cười, cũng không để ý ánh mắt nghi vấn của tiểu hòa thượng, mà bình tĩnh tự nhiên như mọi ngày.

Tiểu hòa thượng cuối cùng vẫn mở miệng ,“Nhưng mà, sư thúc tổ, người đã làm bậy thì không nên dung tha.”

Nàng là ma tu, đã mang theo tội nghiệt, nếu dễ dàng được tha thứ như vậy, thì làm sao đối mặt với những người đã bị nàng gϊếŧ chết đây?

“A di đà phật.” Giới Sân chỉ lắc lắc đầu, trên tay nổi lên phật quang nhàn nhạt, sau đó chui vào thân thể của người đang nằm tròng lòng.

Hắn cuối xuống nhìn nàng, thở dài, “Miệng lưỡi người đời có thể làm chảy cả vàng, hủy hoại người khác.”

Lúc này hiện tượng kỳ lạ xảy ra, nữ tử kia rõ ràng là ma tu nhưng phật quang lại không gây ra bất kỳ thương tổn nào cho nàng, thậm chí rất là thân cận.

Tiểu hòa thượng hoàn toàn trợ mắt há mồm.

Phật quang chính là hóa thân của Phật Tổ, chính là thứ công bằng công chính nhất, nếu phật quang thân cận nàng như vậy, chứng tỏ hắn sai rồi.

Giới Sân lúc này mới bình tĩnh mở miệng, giọng nói có chút thương xót với hậu bối, “Đàm Không, con đã hiểu chưa?”

Tiểu hòa thượng đứng lặng ra một hồi, sau đó trong ánh mắt gần như sáng lên, dường như đã ngộ ra nhiều điều, trên người cũng có vẻ trong sáng hơn một chút.

Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực, một chút hoài nghi trong mắt hoàn toàn biến mất, vô cùng tin phục cúi đầu làm lễ, “Sư thúc tổ, con đã hiểu rồi.”

“Đa tạ sư thúc tổ chỉ giáo.”

Cũng không hỏi hắn đã hiểu cái gì, Giới Sân chỉ nhìn hắn một cái, có vẻ rất là vui mừng, “Con hiểu vậy là tốt rồi.”

Trong lòng không khỏi cảm khái, trên mặt của tiểu hòa chỉ thiếu hiện ra bốn chữ thật to.

Má trái “Ngây thơ”, má phải “Đáng yêu”.

Đúng lúc này, Tinh Nhan tỉnh lại.

Vừa tỉnh lại đã phun ra một ngụm máu, sắc mặt càng thêm bệnh trạng, sau đó một ngụm một ngụm không ngừng nôn ra.

Biểu tình của Giới Sân cũng nứt ra, nhanh chóng lấy ra bình đan dược, tiểu hòa thượng thấy vậy cũng niệm một câu phật hiệu, vội vàng đi lên hỗ trợ.

Đổ đan dược ra đưa lên miệng nàng.

“Khụ, như thế nào……” Tinh Nhan lúc này hô hấp đều khó khăn, muốn nâng tay lên cũng không có sức, máu tươi cùng giọng nói hòa vào nhau, gần như không thể nghe được nhưng trong mắt lại cất giấu cảm xúc không rõ.

Phật tu cùng ma tu trước nay đều là đối địch, có thể làm một phật tu như đại hòa thượng suốt ngày ở bên người đã là điểm mấu chốt cuối cùng, cũng bởi vì có một loại bản năng trực giác mách bảo nàng —— nếu cùng hắn đánh nhau, người chết nhất định không phải là nàng.

Loại cảm giác này cực kỳ mạnh mẽ cũng quá mức rõ ràng, làm nàng cho dù muốn đề phòng Giới Sân cũng sẽ vô tình đem hắn cùng phật tu chia làm hai loại.

.

Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực, hơi hơi mỉm cười, “Thí chủ, sư thúc tổ đã cứu ngươi.”

“Phật dạy rằng: Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ.”

Giới Sân chỉ lắc lắc đầu, vẻ mặt đều toát ra vẻ không cần để ý, ngầm bảo tiểu hòa thượng không cần nhắc đến làm gì, sau đó cuối xuống nhìn Tinh Nhan, trong mắt đều là đau lòng, truyền âm cho nàng.

—— đừng lo lắng.

Tinh Nhan chậm rãi hơi khép mắt lại, tạm thời chấp nhận lời hắn, liếʍ liếʍ vết máu trên môi, nếu dám lừa nàng, liền gϊếŧ chết hắn.

Tiểu hòa thượng hiểu ra gật gật đầu, Giới Sân lại nói sang chuyện khác, “Đàm Không, sao con lại đến đây?”

“Là một vị thí chủ họ Lý……” Đàm Không nhìn thoáng qua Tinh Nhan, có chút xấu hổ, “Hắn tình cờ nhìn thấy sư thúc tổ đang đi theo vị nữ thí chủ này, cho rằng sư thúc tổ đã xảy ra chuyện nên đã truyền tin về chùa, sau khi trụ trì thương lượng thì quyết định phái con cùng Minh Phi sư thúc tới tìm ngài.”

Tiểu hòa thượng áy náy nhìn thoáng Tinh Nhan đang suy yếu nằm trong lòng Giới Sân, “A di đà phật, hiểu lầm thí chủ là do Phật pháp tiểu tăng không đủ tinh thâm, thành thật xin lỗi.”

Nói xong, tiểu hòa thượng vẻ mặt chân thành tha thiết, “Không biết thí chủ có yêu cầu gì……” Lời này ý là về sau muốn đi theo bên người Giới Sân.

“Đàm Không.” Giới Sân nhanh chóng đánh gãy lời đang nói của tiểu hòa thượng, “Vị thí chủ này rất cần nghỉ ngơi.”

Tiểu hòa thượng nhìn sắc mặt trắng bệch của Tinh Nhan mới có chút xấu hổ, cuối đầu niệm phật hiệu.

Giới Sân lại ôn hòa cười, “Được rồi, con tự đi rèn luyện đi.”

Hoàn toàn xem nhẹ mong muốn đi theo của tiểu hòa thượng, trực tiếp quyết định, “Minh Phi chắc đang đợi con đó.”

Tiểu hòa thượng cũng sửng sốt một chút, đúng vậy, hắn cần quay lại một chuyến gặp Minh Phi sư thúc. “Sư thúc tổ, vậy sau đó con làm cách nào để tìm được người?”

“A di đà phật.” Giới Sân lại niệm một câu, hơi hơi mỉm cười, “Mọi chuyện không cần cưỡng cầu, thuận theo tự nhiên là được.”

Vừa dứt lời hắn liền nhanh chóng ôm người rời đi, bóng dáng cực kỳ xuất trần.

Tiểu hòa thượng nghĩ nghĩ, cảm thấy sư thúc tổ nói rất có lý. Phật pháp chú trọng thuận theo tự nhiên, đúng thật là không nên cưỡng cầu.

Nhưng mà…… hình như hắn không có cưỡng cầu cái gì nha?

Tiểu hòa thượng khảy khảy tràng hạt, xoay người rời đi.

........

Thương thế của Tinh Nhan vô cùng nghiêm trọng, lại rất cần củng cố Nguyên Anh kỳ.

Giới Sân tự nhiên hiểu rõ.

Chỉ là nơi này đã không an toàn, Nguyên Anh kiếp đã hấp dẫn không ít kẻ ngư long hỗ tạp, ở chỗ này bế quan không thích hợp nữa.

Lần này Giới Sân không chọn di chuyển bằng pháp bảo, mà là dùng tàu bay, mang theo Tinh Nhan ngồi lên.

Tàu bay tuy rằng hơi chậm so với bình thường nhưng có thể chắn gió, cũng tương đối an ổn, càng thích hợp với Tinh Nhan hơn.

Hắn ôm Tinh Nhan đặt lên đệm ngồi, sau đó nhanh chóng lấy ra vài khối ma thạch màu đen, bắt đầu điểu khiển chúng vào vị trí, bố trí trận pháp, lấy đệm ngồi làm trung tâm, không khí bên trái bắt đầu chấn động, ma khí cũng càng ngày càng nhiều.

Sau đó lại dùng linh thạch trong suốt bố trí giống hệt ở bên phải.

Linh khí cùng ma khí vẫn luôn cùng tồn tại, chẳng qua không thể dung hợp vào nhau mà thôi, mỗi một địa điểm cũng sẽ không tồn tại khí thể bằng nhau, một người bình thường chỉ có thể hấp thu một loại khí thể, cho nên sẽ chọn một địa phương hợp với mình.

Giống hắn đang làm, cùng lúc tụ tập hai loại khí thể là chưa ai sử dụng. Chỉ là đây là phương pháp thích hợp nhất để Tinh Nhan tu luyện.

Tinh Nhan không rảnh nói gì nữa, lập tức khoanh chân ngồi xuống vận chuyển linh lực, từng chút chữa trị thương thế cùng ngũ tạng trong cơ thể.

Giới Sân nhìn nàng trong chốc lát, thói quen muốn lần tràng hạt lại không cầm được gì, lúc này mới nhớ ra lúc nãy tràng hạt đã đứt.

Chỉ bất đắc dĩ cười, hắn niệm vài câu, sau đó tràng hạt lại lần nữa xuất hiện trong tay.

Nhưng trong lòng vẫn không ngừng thở dài, đã nhiều ngày như vậy, số lần nàng nói chuyện với hắn vô cùng ít ỏi.

………

Khi tàu bay đến gần thành trì gần nhất thì ngừng lại.

Trong các thành trì thường sẽ có cho thuê động phủ, linh khí có lẽ không nhiều như ở Đao Lĩnh hay bí cảnh nhưng cũng không ít, còn tương đối an ổn, hiện giờ Tinh Nhan đã không còn chịu Phật quang tổn thương, hắn chỉ cần giúp nàng che giấu một chút liền có thể an toàn vào thành.

Tinh Nhan mở mắt ra, tuy rằng vẫn rất suy yếu, nhưng sắc mặt đã tốt hơn một chút.

Nhìn thấy Hòa thượng còn muốn ôm, nàng đẩy hắn ra, tự mình đứng lên. “Ta tự mình đi được.”

Chuỗi tràng hạt vừa mới xâu lại không bao lâu lại lần nữa căng thẳng, qua một hồi, hòa thượng mới một lần nữa treo lên tươi cười.

Hắn có thể cảm giác được, bản năng của nàng không bài xích hắn, nhưng bị nàng cố tình kéo ra, dựng lên một tầng khoảng cách.

Hắn cũng không muốn vào lúc này trái ý nàng, chỉ đi theo sau. Điều động phật quang vào người nàng, che giấu ma khí đang tỏa ra, sau đó bước lên trước dẫn đường, “Ở bên này.”

“Hai vị đạo hữu, không biết yêu cầu động phủ cấp bậc nào?”

Hai người vừa đi vào gần một nơi cho thuê liền có tiểu đồng đi lên, ân cần giới thiệu. Cấp bậc động phủ ở đây không phải chỉ điều kiện tốt hay xấu, mà là độ dày linh khí.

“Ở đây có ba cấp bậc, cấp bậc cao nhất có lượng linh khí cao hơn ở bên ngoài mười lần, tốc độ tu luyện……”

Tinh Nhan không muốn nói chuyện, Giới Sân cũng biết nàng không thoải mái, không có nghe nhiều, “Cấp bậc cao nhất đi.”

Tiểu đồng đang giới thiệu cũng ngẩn người, vậy mà không hỏi giá cả, phản ứng lại liền càng tươi cười rực rỡ hơn.

Trong tay vung lên, xuất hiện một bản đồ trong suốt.

“Đây đều là động phủ cao cấp ở chỗ này, ngài có thể chọn một nơi, chỗ màu xanh lục đều có thể chọn, không biết ngài muốn thuê bao lâu?”

Giới Sân nhìn Tinh Nhan một cái, âm thầm dò hỏi ý kiến của nàng.

Tinh Nhan lắc lắc đầu, đang định nói tuy tiện chọn thì nhìn thấy bản đồ, nhìn kỹ một chút rồi vươn tay, “Nơi này.”