Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (9)

“A!” Có vài người đang tu luyện trong Đao Lĩnh bị động tĩnh bên ngoài hấp dẫn.

Trên linh thuyền, tiểu hòa thượng cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Có người độ Nguyên Anh sao?” Những người này nhìn nhìn phương hướng của lôi kiếp, có chút đáng tiếc thở dài, có vài người thì nhanh chóng đứng lên, không ngừng bay vụt qua hướng đó.

Không biết còn kịp không……

Thiên kiếp Nguyên Anh kỳ rất mạnh mẽ, độ kiếp xong sẽ có một đoạn thời gian suy yếu, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều muốn nhặt tiện nghi gì, mà là quan sát người khác độ kiếp cũng rất có lợi với mình.

“Đàm Không, con cũng đi xem đi.” Đại hòa thượng nhìn tiểu hòa thượng một cái, nhẹ giọng nói.

Còn ông sẽ đến cứ điểm của Phạn Thiên Tự gần đây, xem có người chú ý tới tình huống của Giới Sân sư thúc hay không.

………

“Nguyên Anh kiếp?” Tinh Nhan cũng cảm giác được động tĩnh bên ngoài, không lo vết máu trên mặt nữa, lập tức nhìn về phía Giới Sân, “Lui ra!”

Không nghĩ tới lúc này nàng sẽ phá đan thành anh.

Nếu là có người khác ở trong phạm vi lôi kiếp, lôi kiếp sẽ tăng mạnh gấp đôi.

Giới Sân cũng lập tức phản ứng lại, nhanh chóng rời khỏi phạm vi lôi kiếp, bàn tay đang lần tràng hạt cũng không tự chủ mà run lên, chẳng còn chút bình tĩnh thong dong bình thường.

Đúng rồi, đúng rồi.

Khế ước của thú Lưỡng Cực xuất hiện, sẽ dẫn đến lôi kiếp.

Mà Tinh Nhan vây ở Kim Đan đỉnh phong đã lâu, khoảng cách Nguyên Anh chỉ còn một bước, lôi kiếp của thú Lưỡng Cực sẽ dẫn động linh lực trong cơ thể nàng, làm nàng trong chớp mắt đột phá lên Nguyên Anh.

Giới Sân nhìn nhìn chằm chằm trên không trung đang quay cuồng mây đen, bàn tay lại siết chặt.

Nàng không hề có chuẩn bị gì cả… Còn phải ngăn cản lôi kiếp của thú Lưỡng Cực…

Lôi kiếp cũng không suy xét gì, ngay sau khi mây đen tụ tập đủ dày, cũng không có khúc nhạc dạo gì, chỉ trực tiếp bổ xuống.

Một tiếng sấm dữ dội vang lên, làm tất cả động vật trong núi đều run bần bật, không hề cho người khác cơ hội giảm xóc hay chuẩn bị, lôi đình màu tím xé tan không trung, rống giận vọt xuống.

Tinh Nhan đem thú Lưỡng Cực thu hồi vào không gian khế ước, bước một chân lên rồi nghiêng người về sau, không chút do dự kéo căng cây cung, lần này lốc xoáy đen phía trên mũi tên có uy lực lớn hơn rất nhiều hai lần xuất hiện trước, gần như muốn đem không khí chung quanh đè ép.

Mũi tên vọt ra bay thẳng về tia sấm sét kia, chỉ trong nháy mắt đã cùng lôi đình đυ.ng phải.

Mũi tên không hề đơn giản, vừa đυ.ng phải đã khiến tia sét kia mất một nửa lực lượng.

Vậy mà không thể một lần xóa bỏ, trong mắt Tinh Nhan tràn đầy lạnh lẽo, không chút do dự lại kéo cung lần nữa, hai mũi tên gào thét bay ra.

Lôi đình chỉ còn một phần nhanh chóng biến mất.

Đạo sấm sét thứ hai cũng lập tức giáng xuống, vừa vặn cùng mũi tên thứ hai đυ.ng vào nhau.

Liên tục vài đạo sấm sét còn chưa kịp bổ lên người nàng đã giữa đường tan biến.

Thoạt nhìn rất là nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế tình huống bây giờ vô cùng nguy hiểm.

Ma tu độ kiếp là không có tâm ma kiếp, nhưng Thiên Đạo rất công bằng, làm lôi kiếp của bọn họ mạnh hơn rất nhiều, gần như có một nửa ma tu đều ngã xuống trong lôi kiếp, số còn lại cũng là nhờ rất nhiều nguyên nhân khác.

Tinh Nhan là ma tu, lôi kiếp vốn dĩ đã vô cùng khó khăn, hơn nữa còn có lôi kiếp của thú Lưỡng Cực, nó vẫn còn là con non chỉ có thể do nàng ngăn cản, lôi kiếp lúc này đã tăng lên một bậc vô cùng khủng khϊếp.

Hơn nữa tình huống rất bất ngờ, nàng không có chuẩn bị gì cả, pháp bảo hay phù chú gì để trợ giúp vượt qua lôi kiếp đều không có, chỉ có thể dựa vào lực lượng của thân thể này, mà thân thể của nàng yếu ớt như vậy……

Nàng còn là kẻ đến để cướp đoạt khí vận của nữ chủ, cũng không biết Thiên Đạo có phát hiện hay không..

Lôi kiếp lần này…..trước mắt đều là đen tối.

Ma khí hấp thu vào đã không theo kịp tốc độ tiêu hao, cũng không biết lúc nào sẽ hao hết ma khí, mặc người xâu xé.

Kế tiếp cũng ứng nghiệm suy đoán của nàng.

Lực lượng lôi đình càng lúc càng mạnh, lần sau đánh xuống sẽ càng mạnh hơn trước.

Tình huống của Tinh Nhan cũng càng lúc càng xấu, nàng đã suy yếu đến đứng không vững, giống như lúc nào cũng sẽ ngã xuống.

Giới Sân đứng ngoài quan sát cũng căng thẳng không thôi, gương mặt ngày thường ôn hòa đều hóa thành sương lạnh, tâm tình của hắn giống như một dây đàn đang bị kéo căng, quanh thân đều dâng lên áp lực cùng nguy hiểm.

......

Ma khí trong cơ thể ngày càng khô kiệt, rốt cuộc có một đạo lôi đình không bị cản trở nữa đánh lên người nàng.

Tinh Nhan chỉ cảm thấy một cơn đau đớn mãnh liệt bắt đầu từ đỉnh đầu, chỉ một thoáng đã thổi quét toàn thân, ngũ tạng lục phủ giống như đã bị đánh nát một nửa, nửa người nàng cũng bị cháy đen, phun ra vết máu cũng có lẫn một ít thịt vụn.

Nhưng cố tình nàng lại cảm giác được thân thể giống như bình thường nhanh chóng tự khôi phục, đau đớn cùng ngứa ngáy làm cả người bắt đầu run rẩy.

Người chưa từng trải qua rất khó để hình dung loại cảm giác này, gương mặt Tinh Nhan càng trắng bệch như giấy, đau đến mức tận cùng ngược lại làm trong lòng nàng dâng lên tức giận cùng điên cuồng.

Mới chỉ một đạo sấm sét đã mạnh như vậy, Thiên Đạo có lẽ là quyết tâm muốn gϊếŧ chết nàng.

—— nhưng nàng không muốn chết.

Nàng đỡ người đứng lên, cảm giác trong miệng đều là mùi tanh, cười ra tiếng, “Tới đây.”

Tới đánh chết nàng đi!

Nàng muốn nhìn xem cuối cùng là nó được như ý hay là nàng sẽ làm nó tức chết.

Lôi đình bên trên dường như cũng bị chọc giận, vốn dĩ mây kiếp đã đủ dày đặc lại lần nữa lôi kéo xung quanh rồi áp súc lại, âm thanh rền vang làm người khϊếp sợ, một đạo lôi đình chậm rãi ấp ủ ra…

Đạo sấm sét này lại là màu đen!

Lực đạo lớn hơn cả trăm nghìn lần, năng lượng cũng khủng bố tới cực điểm, giống như xé tan nửa bầu trời, cùng giáng xuống lên đầu Tinh Nhan.

Những người đang đuổi tới vây xem cũng không khỏi run lên, trên mặt đều toát ra sợ hãi, hít ngược một hơi khí lạnh, “Hắc lôi!”

Hắc lôi uy lực cực kỳ to lớn, lôi điện màu tím hoàn toàn không đáng so sánh.

“Cẩn thận!”

Giới Sân nhịn không được bước về phía trước, tràng hạt cũng không chịu được lực đạo trên tay mà đứt đoạn… rơi đầy trên mặt đất.

Tinh Nhan lại cười lớn hơn, hai tay chấp lại kết ấn, sương mù màu đỏ chậm rãi từ giữa hai bàn tay hiện ra, chỉ là lúc này lại không phải sương mù loãng như bình thường, mà là ngưng tụ với nhau, có thể nhìn ra là hình dáng một con rồng đỏ thẫm.

Cùng lúc nàng phun ra hai giọt máu tim, rơi lên thân rồng.

Rồng nhỏ trong bàn tay dường như nháy mắt có thêm sinh mệnh, thân dài giãn ra, chậm rãi mở hai mắt.

Nó lập tức ngửa mặt nhìn lôi đình gào lên một tiếng, toát ra khí thế vô cùng uy nghiêm, cũng vô cùng tức giận.

Ngay sau đó vung cái đuôi bay lên không trung, thân thể cũng không ngừng to ra, đến khi đủ to lớn chiếm cứ một vùng, lúc này mới gầm gừ bay về phía đạo lôi đình màu đen kia.

Màu đen cùng màu đỏ va chạm nhau……

Không gian xung quanh dường như bị đọng lại một lúc, yên lặng một cách quỷ dị, làm tâm tình người quan sát cũng bị đè ép không thở nổi, không gian nơi tiếp xúc dường như bị gấp lại, xuất hiện vài ảo ảnh, vặn vẹo thành lốc xoáy……

Tinh Nhan lại lần nữa ngã xuống đất, đầu của nàng đã có chút mơ hồ, bàn tay cũng bắt đầu lạnh lẽo, lúc này nàng rất cần ăn đan dược.

Đáng tiếc... Tinh Nhan nhìn về phía rồng đỏ và lôi đình đang dây dưa, có vẻ lực lượng đang ngang nhau.

Nàng cười lên một cách quỷ dị, hoàn toàn không thèm để ý thân thể của mình lúc này, một bàn tay lại đánh lên ngực, lại phun ra máu tim một lần nữa.

“Tinh Nhan!” Trong giọng của Giới Sân lúc này không giấu được run rẩy.

Giọt máu dung nhập vào thân thể rồng đỏ, cơ thể nó lại bành trướng ra.

Hồng long gầm lên một tiếng, toàn bộ không gian xung quanh cũng run lên, khí thế tăng cao vô cùng, một lần nữa hung mãnh lao vào lôi đình.

Lần này trực tiếp đem lôi đình kia nuốt xuống.

Ngay sau đó thế như chẻ tre mà lao lên, dựa theo lôi đình đem mây kiếp ở trên xé xuống, điên cuồng cắn xé.

………

Những người khác đang vây xem thấy tình cảnh đó cũng toàn là kinh hãi, không biết nên phản ứng ra sao.

Cuối cùng mây kiếp trên không trung chậm rãi tan đi.

Giới Sân vội vàng chạy đến, run rẩy đem người đã ngất đi ôm vào trong lòng, đem đan dược đút cho nàng, “Nàng điên rồi sao!”

Người tu hành quý trọng tinh huyết biết bao nhiêu, thân thể của nàng chẳng lẽ chính mình không hiểu sao… lúc đó còn ép ra máu tim!

Nàng không muốn sống nữa sao!

Trên thế gian này không có gì đáng để lưu luyến sao?

Nàng, không đau sao?

Trái tim hắn lúc này giống như bị người bóp chặt, cực kỳ chua xót.

Như thế nào sẽ không đau chứ?

Ôm người thật lâu, hắn mới cố gắng bình ổn tâm tình, nhắm mắt, đem người ôm lên nhanh chóng rời khỏi.

Không khỏi thở dài, hắn có thể làm gì nàng được đây…

………

Giới Sân rất nhanh đã rời khỏi Đao Lĩnh.

Chỉ là không khéo, Giới Sân nhìn tiểu hòa thượng đang đứng trước mặt.

Tiểu hòa thượng cũng chưa kịp nói gì, chỉ là nhìn hắn đang ôm chặt người, hai mắt trợn to, có chút kinh hãi.

“Sư thúc tổ! Ngài đang làm gì vậy?!”

Giới Sân dừng một chút, hơi rũ mắt xuống, mỉm cười ôn hòa, “Bần tăng đang phổ độ chúng sinh.”

Giống như hoàn toàn không hiểu sao tiểu hòa thượng lại phản ứng như vậy.

Đàm Không chưa từng hoài nghi lời nói của sư thúc tổ, nhưng mà… Nhưng mà…

Tiểu hòa thượng có chút không biết làm sao, “Nhưng mà sư thúc tổ, nàng là… Ma tu đó.”

“A di đà phật.”

Giới Sân niệm một câu phật hiệu, cho dù hiện giờ không thể chắp tay trước ngực, nhưng trong nháy mắt mặt mày hắn toát ra vẻ từ bi thánh khiết, phảng phất như ai nghi ngờ hắn chính là đang khinh nhờn Phật Tổ vậy, “Ngã phật từ bi, trước mặt Phật Tổ, chúng sinh đều bình đẳng.”

Phật Tổ đều nói trước mặt ngài chúng sinh là bình đẳng, sao ngươi có thể vì nàng là ma tu mà kỳ thị nàng chứ?

Tiểu hòa thượng mở miệng hai lần lại không nói được gì, Phật Tổ đúng là có dạy như vậy, nhưng mà hắn cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng……