Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (8)

“Sư thúc, ngài nghĩ Giới Sân sư thúc tổ thật sự rơi vào trong tay ma đầu thật sao?” Một tiểu hòa thượng còn rất nhỏ nhịn không được hỏi người bên cạnh đang niệm kinh.

“A di đà phật,” đại hòa thượng gương mặt hiền từ, chỉ lắc lắc đầu, “Giới Sân sư thúc có Phật Tổ phù hộ, khả năng đó là rất nhỏ.”

Giới Sân trời sinh Phật cốt, trực tiếp được Đại Thừa lão tổ thu làm đệ tử cho nên bối phận bên trong chùa cũng rất cao, tuy rằng lão tổ gần như lúc nào cũng bế quan, nhưng trụ trì đều cung kính mà gọi người một tiếng sư thúc.

Không nói đến bản thân tu vi của Giới Sân cũng không thấp, còn có được Phật cốt tu luyện ra phật quang có thể khắc chế ma tu rất nhiều, có khi còn hơn cả bọn họ, hơn nữa thân là đệ tử của Đại Thừa lão tổ, được đích thân lão tổ chuẩn bị bao nhiêu phù chú pháp bảo bảo vệ, khả năng bị ma tu bắt đi là rất nhỏ.

Trụ trì trong lòng hiểu rõ, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất bọn họ cũng cần phải đi xem tình huống, một là nếu thực sự có chuyện cũng có thể lập tức thông tri người cứu viện, hai cũng là vì… Ông nhìn thoáng qua tiểu hòa thượng bên cạnh, làm đứa nhỏ này ra ngoài rèn luyện.

Tuy là nói như vậy nhưng đại hòa thượng vẫn bản năng mà đem linh thuyền thúc giục càng nhanh hơn.

“Vâng.” Tiểu hòa thượng còn có chút lo lắng, dứt khoát ngồi xuống niệm kinh văn tĩnh tâm.

Linh thuyền bay nhanh đến chỗ bí cảnh.

Chỉ là lúc này, Tinh Nhan đã cách bí cảnh rất xa.

Người tu hành, nháy mắt có thể đi cả trăm dặm là chuyện bình thường.

Tinh Nhan ngồi ở trên pháp bảo, nhìn từng đám mây trên bầu trời phất qua bên tai, nhìn từng con sông ngọn núi ngày xưa cần phải nhờ vào phương tiện đi qua, lúc này lại nhỏ bé bị nàng đạp dưới chân.

Đột nhiên hoảng hốt trong nháy mắt, trời đất bao la, nàng có chút không biết nên đi đâu, lại không biết tiếp theo nên làm gì.

“Thí chủ…” Hòa thượng ở bên cạnh nhạy bén nhìn qua.

Chỉ là trong nháy mắt, chút hoang mang đó bị nàng đè xuống.

“Làm sao vậy?” Tinh Nhan không để ý hỏi lại.

Giới Sân hơi dừng lại nhìn nàng, cảm giác mờ mịt hoang mang kia chắc hẳn không sai, chỉ là nàng không muốn bị hắn nhìn ra mà thôi, hắn rũ xuống mắt, hơi hơi mỉm cười, “Thí chủ biết nó là gì không?”

Cảm giác chua xót không ngừng lan tràn trong lòng, nàng vẫn không tin tưởng hắn.

“Là thứ gì?” Tinh Nhan rất có hứng thú.

Tiếp thu ký ức của nguyên chủ và cốt truyện, nàng cũng xem như kiến thức rộng rãi, nhưng vẫn không có chút thông tin gì về vật nhỏ này, rất kỳ lạ.

Có thể phun ra lôi điện, lôi điện khắc ma khí, nhưng rồi lại có thể hấp thu ma khí, cũng có thể hưởng thụ phật quang……

“Thú Lưỡng Cực.” Giọng nói của hắn lúc này có chút ý vị khác lạ.

Thú Lưỡng Cực là cái gì? Tinh Ma cung truyền thừa rất dài, nàng hiện tại là thiếu cung chủ, điển tịch gần như đã xem hết nhưng cũng không có thông tin nào ghi chép về thú Lưỡng Cực.

Nhìn ra nàng nghi hoặc, Giới Sân cũng không có úp úp mở mở cái gì:

“Vật sinh hai cực, tương sinh tương khắc”.

“Thiên phú của thú Lưỡng Cực, là làm cho cơ thể của chủ nhân có thể đồng thời tồn tại hai loại khí.”

Thật ra bản thân Phật tu cũng là sử dụng linh khí, chỉ là khi hấp thụ vào trong cơ thể linh khí sẽ lẫn vào phật quang, liền trở thành Phật khí như người khác vẫn nói.

Linh khí cùng ma khí có thể cùng lúc tồn tại, chỉ là sẽ không dung hợp mà thôi, nhưng Phật khí cùng ma khí thì hoàn toàn khác, gặp được nhau đều là người chết ta sống.

“Loại vật này có một đặc điểm,” Giới Sân vuốt cái đuôi của thú nhỏ một chút, trong ánh mắt thế nhưng có một chút ôn nhu, “Từ lúc nó sinh ra sẽ nhận người đầu tiên đưa khí vào cơ thể nó làm chủ nhân.”

Hắn nói xong thì bay đến bên cạnh nàng, đem thú nhỏ màu tím trên tay giơ lên trước mặt nàng.

Thú nhỏ cũng chít chít kêu hai tiếng, mở to đôi mắt tròn xoe như hạt đậu nhìn nàng, không ngừng trèo lên, đến khi bò lên đến vai thì rầm rì cọ cọ gương mặt nàng.

Đầu nhỏ lông xù xù cọ lên gương mặt, ấm áp mà mềm mại, thần sắc của Tinh Nhan cũng mềm xuống một chút.

Nàng nhớ đến lúc trước đưa vào một ít ma khí để kiểm tra thân thể nó, “Cho nên, nó xem như là ma thú?”

Thế giới này có linh thú cũng có ma thú, nữ chủ chính là có được Chu Tước làm linh sủng.

Giới Sân nhìn nàng có vẻ thân cận sủng ái thú nhỏ, hơi thở trên người bỗng nhiên có chút áp lực, hắn có phải tính sai rồi không?

Nhưng nghĩ đến gì đó, lập tức khôi phục ôn hòa.

Vật sinh hai cực, thú Lưỡng Cực nhận được loại khí thể thứ hai, cũng sẽ giống như vậy……nhưng lúc này không nên nói ra.

“Có thể xem như vậy.” Hắn trả lời, cũng coi như là linh thú.

“Có nó rồi, về sau trong cơ thể thí chủ cũng có thể tồn tại Phật khí.”

Hòa thượng hơi cúi đầu tràn ra tươi cười, nếu là trước kia, Phật khí của hắn tiếp cận chỉ làm cho nàng ăn mòn thương tổn, nhưng hiện giờ thì không giống nữa.

Tinh Nhan nghĩ đến kim quang lúc trước trong tay hắn, hơi nhướng mày. Thân là ma tu, phật tu đúng là thiên địch của nàng.

Tinh Nhan có chút suy yếu ho vài tiếng, duỗi tay gãi vài cái lên cằm của vật nhỏ trên vai.

“Có vẻ như, vận khí của ta cũng không đến nỗi nào.”

Tiểu gia hỏa xõa tung đuôi xù xuống đung đưa, trong cổ họng phát ra vài tiếng rì rì, bộ dáng vô cùng thoải mái.

Đương nhiên lúc này Tinh Nhan còn không biết…

—— người thật sự có được vận khí tốt là hòa thượng bên cạnh. Vận khí của hắn còn muốn cao hơn cả nam nữ chủ.

Giới Sân lại niệm một câu phật hiệu, “Hay là thí chủ tìm một nơi ký khế ước trước đi?”

Đêm dài lắm mộng, thú Lưỡng Cực trưởng thành cần quá nhiều thời gian, càng sớm bồi dưỡng càng tốt.

Tinh Nhan cũng không phản đối mà gật đầu.

Muốn mượn năng lực của thú Lưỡng Cực, vậy phải ký kết khế ước bản mạng cấp cao nhất, không phải loại nhỏ một giọt máu trên ngón tay là được.

“Cách đây không xa là Đao Lĩnh, vậy đi đến đó đi.”

Đao Lĩnh là một nơi nguy hiểm nhưng rất hợp để tu luyện, linh khí cùng ma khí đều rất dồi dào, tương truyền rằng vị đại năng cuối cùng trên Vân Thủy phi thăng chính là ở chỗ này, người đó am hiểu dùng đao, đại đao lưu lại được chôn ở nơi đó nên hấp dẫn nhiều người tìm đến, đây cũng là lý do nơi này gọi là Đao Lĩnh.

Đương nhiên, nơi đây cũng rất nguy hiểm, đặc biệt là bên trong thường thường sẽ toát ra Thời chi vực.

Thời chi vực, xuất hiện ngẫu nhiên, không hề có quy luật, rất có khả năng ngươi chân trước còn đang ở rừng rậm, chân sau đã bước vào Thời chi vực, hoặc là vốn đang an ổn bế quan, mở mắt ra lại không biết đang ở đâu.

Thời chi vực chính là một khe hở lốc xoáy trải dài cả không gian và thời gian, không gian áp lực bên trong nếu không thành tiên thì không thể đỡ được, mà thời gian lốc xoáy chẳng may đυ.ng vào khả năng liền sẽ mất đi ngàn năm thọ mệnh.

Người tu tiên cũng rất quý trọng tuổi thọ, Đại Thừa lão tổ cũng chỉ thọ 5000 tuổi mà thôi.

Nàng quay đầu, liếʍ liếʍ môi, “Đại hòa thượng, chúng ta có phải nên tách ra rồi không?”

“Thí chủ nói đùa.” Giới Sân không khỏi run lên một chút, cũng không nói gì thêm.

Sau đó vẻ mặt tự nhiên đi theo Tinh Nhan đáp xuống.

Tinh Nhan híp mắt nhìn hắn một hồi, cũng không kiên trì nữa mà tránh đi một vài ma thú mạnh mẽ đi vào bên trong.

Nàng nghiêng đầu nhìn nhìn ấu thú trên vai mắt cũng không mở, tốc độ càng nhanh một chút.

Thực mau, liền đến chỗ sâu bên trong Đao Lĩnh, linh khí cùng ma khí càng ngày càng nồng đậm.

Tìm một hang động trống trải, biết phù chú đối với hòa thượng không có tác dụng gì, Tinh Nhan dứt khoát không dùng, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống đất, vận khởi linh lực ép ra một giọt máu tim ……

Tay Giới Sân đang lần tràng hạt cũng không tự giác mà nhanh hơn.

Giọt máu đỏ sậm xuất hiện trong nháy mắt, sắc mặt Tinh Nhan càng thêm trắng bệch, trong cổ họng lại dâng lên mùi tanh quen thuộc, Tinh Nhan nuốt xuống, điều khiển giọt máu chậm rãi dời về giữa mày của thú nhỏ

.

“Lấy máu của ta, lấy tên của ta, có trời làm chứng, tại đây xin thề, bản mạng cầm tay……”

“Chít chít!”

Thú nhỏ kêu hai tiếng, âm thanh non nớt cũng chứa đầy thân cận, có lẽ là đồng ý khế ước.

Lúc này dường như có một lực lượng bao phủ lên một người một thú, chậm rãi đem bọn họ liên kết với nhau.

Đây là một loại cảm giác vô cùng mới lạ và kỳ diệu.

Tinh Nhan có thể cảm giác được một đầu linh hồn của mình liên kết lên trên người vật nhỏ kia, trong cơ thể cũng có một ít biến hóa.

Chính trong nháy mắt biến hóa đó, một ngọn lửa đỏ tím bốc lên bao trùm cả người Tinh Nhan.

Tinh Nhan kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.

“Thí chủ!” Giới Sân hốt hoảng đứng lên.

Cùng lúc đó, bầu trời bên ngoài không ngừng thay đổi, dày nặng mây đen đang nhanh chóng tụ tập ở trên không, che trời lấp đất, quay cuồng rống giận.