Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (3)

Lúc này, Vu Tà ôm Bạch Nguyệt Sơ cũng đã tìm một hang động tạm thời ẩn thân, lại hoàn toàn không có ý định dò hỏi chuyện của nàng và Giới Sân.

Chỉ lấy ra đan dược đút cho nàng rồi trấn an đem người ôm vào lòng “Nguyệt Sơ, ngươi không sao chứ?”

Bạch Nguyệt Sơ có chút suy yếu, không nói gì.

Hắn đau lòng lau đi mồ hôi trên trán nàng, giọng nói cũng mang vài phần tàn nhẫn, “Dám đả thương ngươi, bản thiếu chủ nhất định sẽ không tha cho nàng ta.”

Nói rồi lại thay sang một khuôn mặt sủng nịch vô cùng, vỗ về nhè nhẹ: “Ngoan, trị thương trước đã.”

Bạch Nguyệt Sơ không khỏi có chút cảm động, nhịn không được ở trong lòng ngực hắn cọ cọ, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy phức tạp. Nàng nhớ rất rõ ràng, lúc thiếu cung chủ của Tinh Ma cung Tinh Nhan muốn gϊếŧ nàng, là Vu Tà đứng ra che chở trước mặt.

Chỉ là, nàng rũ xuống mắt, khoanh chân ngồi xuống vận chuyển linh lực, hắn là ma tu. Năm đó khi toàn bộ thôn dân bị tàn sát, nàng đã lập lời thề đời này cùng ma tu không đội trời chung.

Có một ít ma khí xung quanh bị nàng lôi kéo đến gần, nhưng không ai thấy được khi ma khí tiến vào kinh mạch lại chuyển thành linh khí.

Đây cũng là một trong những kỳ ngộ của Bạch Nguyệt Sơ, sau khi công pháp đột phá thì có thể hấp thu cả linh khí cùng ma khí, chỉ là cuối cùng tiến vào đan điền đều sẽ biến thành linh khí mà thôi.

Cho nên nàng mới có thể thuận lợi giả thành ma tu, chỉ là muốn đem linh khí nghịch chuyển thành ma khí, hao phí linh khí tương đối nhiều, tốc độ cũng sẽ chậm hơn. Cũng vì như vậy nên lúc đánh nhau với Tinh Nhan hoàn toàn không có sức phản kháng.

Bạch Nguyệt Sơ cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ chuyên tâm chữa trị thương thế trong cơ thể.

Mắt thấy người trong lòng đang vận công trị thương vẫn không quên lưu lại ba phần thần thức ở bên ngoài, tươi cười sủng nịch trên mặt Vu Tà cũng không có thay đổi, nhẹ nhàng hôn một chút trên trán Bạch nguyệt Sơ, chỉ là hơi nhắm mắt che giấu thần sắc có chút lạnh lẽo.

Hắn không ngờ rằng người mình thích chỉ là một đệ tử ngoại môn lại còn cùng phật tu Giới Sân có giao tình, cũng không biết thì ra người mình thích lại có tâm đề phòng cao như vậy, rõ ràng đã nói thích hắn vậy mà lúc có hắn bên người vẫn đề phòng như vậy.

Hắn không nhịn được suy nghĩ nhiều hơn, sự xuất hiện của nàng…cũng có chút khả nghi.

Thân là thiếu chủ một cung , Vu Tà vốn là kẻ tàn nhẫn độc ác, lại đa nghi cẩn thận, lúc này vài việc cùng lúc xảy ra làm hắn không khỏi suy nghĩ xâu xa, những việc trước kia vì tình cảm mà xem nhẹ cũng lần lượt hiện ra.

Ma tu có thể cài gian tế vào đạo môn, đạo môn tự nhiên cũng có thể cử người đến ma vực nằm vùng, xem ra hắn cần phải cẩn trọng quan sát hơn.

Thậm chí, chuyện nàng nói thích hắn cũng nên xem kỹ là thật hay chỉ là giả dối.

……

Tinh Nhan lúc này không biết rằng bởi vì mình xuống tay tàn nhẫn, lại trùng hợp nhiều việc mà khiến cho tình cảm giữa nam nữ chủ xuất hiện một chút vết nứt.

Nhưng cũng không quá khó tin, dù sao tình cảm hai người mới chỉ vừa phát sinh, chưa đủ vững chắc.

Trong cốt truyện, hai người cũng không bị ép đến tính tình trạng nguy hiểm, Giới Sân cũng không có xuất hiện ở đó.

Nữ chủ cùng nam chủ lúc trong bí cảnh chỉ chật vật một chút rồi thôi, về sau cũng phát sinh nhiều chuyện, bọn họ mới dần dần trải qua hoạn nạn có nhau, lòng tin được bồi đắp càng nhiều, đến khi nữ chủ tự mình nói ra thân phận cũng không còn là vấn đề, thậm chí còn trở thành chứng minh cho tình cảm của cả hai.

Nhưng mà lúc này, cốt truyện chỉ mới vừa phát triển, cũng không biết cuối cùng sẽ có kết quả gì……

.......

Bên ngoài sơn động.

Giới Sân nhìn vách đá trước mặt một hồi. Rõ ràng không có bất cứ biểu hiện lạ thường nào nhưng hắn lại chậm rãi đi bước về phía trước, trực tiếp đâm vào vách đá.

Mỗi một bước đi dường như có chút năng lượng dao động, lại không hề ngăn cản hay làm tổn thương hắn, thảng đến khi hắn bước đi vào không gian bên trong.

Bên trong khá hẹp và tối tăm, quan trọng là, vừa bước vào đã nghe được mùi máu tươi xông vào mũi.

Hòa thượng nhanh chóng bước vào, đi đến bên cạnh người đang ngồi khoanh chân trên đất, đem người ôm vào trong lòng.

Lúc này, phần áo trước ngực Tinh Nhan đã nhiễm đầy máu, sắc mặt vô cùng tới nhợt yếu ớt.

Giới Sân để tay lên cổ tay thăm dò mạch đập của nàng, ngón tay không khống chế được mà run rẩy, hắn nhanh chóng lấy ra một lọ đan dược đút vào miệng nàng.

Đan dược nhanh chóng có tác dụng, Tinh Nhan đang nhíu chặt mày cũng chậm rãi buông ra, người tu tiên có sức khôi phục rất mạnh, cho dù thương thế vẫn chưa khỏi, Tinh Nhan vẫn tỉnh lại.

“Khụ, sao ngươi lại vào được?”

Tinh Nhan còn chưa mở mắt ra, nhưng trong lòng không khỏi căng thẳng, nàng rõ ràng đã dùng các loại phù chú ẩn thân cao cấp nhất mới dám ở chỗ này đả tọa tu luyện, thậm chí còn phân một tia thần thức ở bên ngoài, nếu có người chạm vào phù chú nàng sẽ lập tức tỉnh lại, thế nhưng hắn lại có thể đi đến bên cạnh mà nàng không hề phát hiện.

Giới Sân chỉ hơi mỉm cười, “Bần tăng tự nhiên là đi vào được.”

“Ha.”

Tinh Nhan cười nhạo một tiếng, hơi nhướng mày nhìn cánh tay của hắn đang ôm mình: “Đại hòa thượng, ngươi phạm giới rồi.”

“A di đà phật.” Giới Sân rút tay lại chắp trước ngực, lại niệm một câu phật hiệu, “Hồng nhan cũng chỉ là xương khô, thí chủ không cần để ý.”

Hồng nhan chỉ là xương khô?

“Vậy thật là không khéo” Tinh Nhan nheo mắt cười nhẹ, rồi đột nhiên để sát vào khuôn mặt hắn, nhìn chằm chằm mắt hắn, hơi thở cũng phả lên mặt: “Ta cảm thấy bản thân xinh đẹp hơn xương khô rất nhiều, ngươi thấy sao?”

Gương mặt nàng gần ngay trước mắt, đôi môi đỏ tươi, đối mắt lại đen nhánh sâu thẳm, yêu diễm rực rỡ, giống như một đóa hơn đang nở rộ lộng lẫy.

Bàn tay đang lần tràng hạt của hòa thượng không khỏi siết chặt, “Thí chủ……”

Nhưng mà còn không đợi hắn nói xong Tinh Nhan đã đứng dậy lùi lại, trên mặt cũng trở về vẻ thản nhiên bình tĩnh, giống như nàng chỉ thuận miệng hỏi một câu, không hề để bụng hắn có trả lời hay không.

“Đại hòa thượng, ngươi cho ta ăn thứ gì?”

Nàng phát hiện kinh mạch trong cơ thể dường như mạnh hơn một chút, theo lý mà nói thân thể này đã bị luyện chế đến cực hạn, bởi vậy mà toàn bộ kinh mạch đều vô cùng yếu ớt nhưng tốc độ khôi phục lại rất kinh khủng.

Giới Sân nhìn xuống tay mình, cố gắng bỏ qua chút cảm giác mất mát trong lòng, “Là ngũ linh đan.”

Ngũ linh đan, dược liệu chủ yếu là năm loại thảo dược có thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ phối hợp có tác dụng tăng cường kinh mạch, lại thêm 108 loại dược liệu phụ trợ khác, có thể nói là loại đan dược có hiệu quả trị liệu đối với gân mạch tốt nhất, chỉ đứng sau linh dược.

“Vậy sao” Loại đan dược này không dễ có, nàng cũng không có nhiều.

Tinh Nhan cúi đầu nhìn quần áo dơ bẩn trước người, làm một lần thanh khiết rồi chuẩn bị rời đi, rất không hài lòng nhìn về những phù chú đang dán trên cửa động, sau khi thu hồi lập tức hóa ra ngọn lửa đốt bỏ, nháy mắt phù chú liền biến thành tro tàn.

Giới Sân rũ mắt, hắn biết nàng đang bất mãn vì phù chú lại không ngăn cản được hắn đi vào.

…… Trái tim luôn bình tĩnh không dao động lúc này lại có chút đau đớn, không nên như vậy, rõ ràng hắn nên là người đặc biệt nhất bên cạnh nàng mới đúng.

Hắn dừng chân một chút nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ lấy ra thêm một viên đan dược đưa tới bên môi nàng, “Thí chủ.”

Tinh Nhan cũng không có làm ra vẻ cự tuyệt nữa, liếʍ liếʍ vết máu lại chảy ra trong miệng, hơi nhướng mày rồi nghiêng đầu trực tiếp đem đan dược nuốt xuống.

Đầu lưỡi vô tình nhẹ nhàng lướt qua ngón tay hắn, mềm mại, ướŧ áŧ, cũng rất ngứa.

Giới Sân chậm rãi thu tay lại, đem ngón tay vừa mới bị chạm qua nắm chặt, mí mắt hơi hơi run rẩy, trong lòng cũng không ngừng gợn sóng.

Đáng tiếc ngay lúc này, Tinh Nhan quay đầu lại, hình như vừa mới nhớ lại cái gì, nàng hóa ra một gốc cây có hoa màu vàng xuất hiện trước mặt Giới Sân .

“Phạn âm hoa, đổi lấy ngũ linh đan của ngươi.”

Trái tim đang đập cũng dừng lại một chút, Giới Sân không biết nên nói gì.

Từ giá trị mà nói, so với ngũ linh đan thì Phạn âm hoa càng trân quý và có tác dụng với phật tu hơn, công hiệu cũng giống như tên của nó, nếu luyện chế thành đan dược có thể giúp phật tu trực tiếp nghe được Phạn Âm, từ đó mà ngộ đạo, chỉ là Phạn Âm bao nhiêu thì tùy cơ duyên mỗi người.

Hành động này rõ ràng là biểu đạt không muốn thiếu ân tình của hắn, vô cùng xa cách.

Không nên như vậy.

Hắn luôn có một loại cảm giác, vận mệnh chú định giữ bọn họ cực kỳ thân mật, tuy hai mà một, rõ ràng không nên xa lạ như vậy, rõ ràng trên thế giới này hắn là người đặc biệt nhất của nàng.

Quan hệ giữa bọn họ, đáng lẽ không cần nàng dùng thứ gì trao đổi.

“…Không cần.”

Hắn cúi đầu, không lên tiếng nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Giới Sân: Tức phụ nhi, của ta cũng là của ngươi mà!!