Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (2)

Nhưng đúng vào lúc này, một Phật ấn màu vàng dường như mang theo mơ hồ Phạn Âm bỗng nhiên xuất hiện chắn ở trước mặt hai người.

Sương mù đỏ như là gặp phải thiên địch, dừng ở mặt trên Phật ấn phát ra từng tiếng tách tách, dần dần tan rã, pháp bảo cũng lộ ra bộ dạng vốn có, không thể di chuyển về trước.

“A di đà phật.”

Tinh Nhan quay đầu lại thì thấy một hòa thượng tướng mạo rất anh tuấn, trên người mặc tăng y màu xanh nhạt, hai tay chắp trước ngực, hơi hơi mỉm cười.

Hòa thượng này dường như cả người đang tỏa ra kim quang, hơi rũ mắt xuống, giọng nói đạm mạt có vẻ đối với chúng sinh đều bình đẳng: “Gặp qua thí chủ.”

Hắn xuất hiện làm cảnh vật phía sau dường như không còn đáng để ngắm nhìn. Phạn Thiên cung — Giới Sân.

Phật tu trước nay đều khắc chế ma tu, huống chi là hòa thượng này, Tinh Nhan trước nay đều rất biết nhìn tình thế, lập tức thu hồi pháp bảo.

Phật tu dựa vào luân hồi chuyển thế tu luyện, nghe nói Giới Sân này đã luân hồi rất nhiều kiếp, sắp công đức viên mãn trở thành cao tăng. Là thật hay giả tạm thời không biết nhưng Giới Sân đã sinh ra một viên Phật tâm, mới hơn hai trăm tuổi đã kết Nguyên Anh, điểm này rất chính xác, ngay cả nguyên chủ có hạt giống Chân Ma trong người, không ngừng hấp thu ma khí cũng còn cách Nguyên Anh một bước.

“Thật không ngờ, Giới Sân đại sư cũng cùng thiếu chủ Nguyệt Ma cung đỉnh đỉnh đại danh có lui tới.”

Tinh Nhan hơi nhướng mày, thong thả nuốt xuống một ngụm máu, khẽ cười một tiếng, trong tay lại đang âm thầm làm vài động tác.

Ma tu cùng tiên tu xét đến cùng chỉ là tu luyện hai loại hệ thống khác nhau mà thôi, một loại dựa vào linh khí, một loại dựa vào ma khí, ma khí không dính liếu đến tâm ma, ma tu tự nhiên cũng càng sống phóng túng không theo khuôn phép.

Ma tu cũng phân biệt ra chính ma tu cùng tà ma tu, chỉ là tà ma tu thường đều tội ác tày trời, làm mọi người biết đến nhiều hơn, mọi người cũng đều cho rằng ma tu tất cả đều là tà ma tu. Nhưng chính ma tu cùng tà ma tu rất khó phân biệt, cho nên gặp được ma tu phật tu thường sẽ trực tiếp ra tay, phật quang của bọn họ có tác dụng rất lớn, ma tu làm bậy càng nhiều, thương tổn càng nặng.

Phật tu từ trước đến nay nhìn thấy ma tu đều sẽ không buông tha, nàng cũng không tin hắn có thể bỏ qua nàng. Ở ma cung hai năm, nàng lúc nào cũng cảnh giác phòng bị, không biết hòa thượng này từ đâu đột nhiên chui ra.

“Thí chủ nói đùa.”

Hòa thượng vẫn một bộ bình đạm không ảm xúc, “Bạch đạo hữu trước kia cùng bần tăng có chút chuyện cũ.”

Hắn lại niệm một câu phật hiệu rồi tiếp tục, “Không biết thí chủ cùng Bạch đạo hữu có gì ân oán, nên tìm chỗ mà khoan dung một chút, thí chủ có thể nương tay hay không?”

Nam chủ ánh mắt giật giật, có chuyện cũ? Nguyệt Sơ là nữ ma tu lại cùng Giới Sân có chuyện gì?

Tinh Nhan trong lòng không biết từ nơi nào toát ra một chút tức giận, nàng cười một tiếng, liếʍ liếʍ môi, “Kia thật đúng là không khéo, ta lại không muốn nương tay.”

Tốn mất một lá bùa mới đem nam nữ chủ vây ở đây, về sau hai người đều đã có đề phòng rồi, cũng không phải nhất định hiện tại đắc thủ, nhưng đã tiêu tốn thì phải thu chút lợi đã.

Thật là đáng tiếc, không biết là lần này dường như ảnh hưởng của nguyên chủ quá lớn, hay là đau khổ dằn vặt lúc ngâm thuốc tu luyện, nàng bắt đầu có chút bệnh kiều, chỉ cảm thấy kẻ đứng cùng phía với nam nữ chủ đều đáng ghét, dù có nguyên nhân cũng không được…

Nàng không có nói cái gì mà duỗi tay trảo một chút, liền có vô số sương mù bay qua bao phủ Giới Sân, còn mang theo tiếng rít gió.

“A di đà phật.” Giới Sân vẫn không có động tác gì chỉ cúi đầu niệm một câu, trên người nổi lên nhàn nhạt kim quang. Sương mù vốn dĩ ẩn chứa lực lượng rất lớn, có thể làm người khác tổn thương kinh mạch, lại chạm vào kim quang mà dần tan rã, chưa tạo thành bất kỳ thương tích nào.

Tinh Nhan hừ một tiếng, trong ngực dâng lên cảm giác đau đớn, cổ họng cũng mang đầy mùi máu, dường như đang cảnh cáo tình trạng cơ thể nàng, Tinh Nhan lại không để ý mà tăng thêm lực lượng, cuối cùng lại phun ra một ngụm máu.

Làm sao bây giờ, nàng không muốn ngừng tay.

Hòa thượng lập tức chắp tay trước ngực, “Thí chủ, dừng tay đi.”

Nguyên Anh cùng chưa bước vào Nguyên Anh chênh lệch quả nhiên rất lớn, thấy mình không thể làm hắn bị thương, Tinh Nhan híp híp mắt, đột nhiên lộ ra một cái tươi cười.

“Được nha ~”

Tiếng cười giống như một đứa trẻ, rực rỡ lại kiều khí. Nhưng động tác lại cùng nụ cười đó một chút cũng không hợp.

Một cây trường cung bỗng nhiên xuất hiện, trong không trung phát ra tiếng vù vù rõ ràng, ba mũi tên lớn cũng nháy mắt xé gió bắn ra, sương mù đỏ trên mũi tên dày đặc ngưng tụ thành màu đen, nếu nhìn kỹ sẽ thấy gần như hình thành một lốc xoáy đen.

Không có chút nương tay nào.

Mũi tên này cực kỳ khủng bố, mang theo áp lực cực lớn, lúc bay qua dường như đem cả linh khí trong thiên địa đều kéo qua, không gian cũng có chút vặn vẹo. Quỷ dị, không hề giống như thực lực của một Kim Đan.

Nam chủ nhìn thấy cũng không khỏi chấn kinh. Người khác đều nói, thế hệ ma tu này hắn đã là đệ nhất, thật không ngờ trong Tinh Ma cung còn có người như vậy, hắn không dám nói bản thân có thể ngăn cản mũi tên này…

Sợ rằng, người này về sau sẽ là địch nhân lớn nhất của hắn…

Mũi tên vừa ra, Tinh Nhan lại phun máu lần nữa, cả người kinh mạch như đang nứt ra, đau đớn khiến nàng đứng không vững.

Mũi tên mang theo áp lực khổng lồ gào thét đến trước mặt, đây là bí kỹ, nếu là bị đánh vỡ chắc chắn khiến nàng chịu phản phệ rất nặng, hòa thượng không khỏi chần chờ một chút. Cũng chỉ trong nháy mắt ngập ngừng, mũi tên đã tới gần, không gian xung quanh đều bị đè ép, đợi Giới Sân phản ứng lại thì phát hiện, muốn động đậy một chút đều khó khăn.

Tinh Nhan cũng chỉ cần giữ chân hắn trong chốc lát, tới gần hai người trên mặt đất, khóe miệng vẫn mỉm cười nhưng trên tay không ngừng tụ tập năng lượng. Vốn nàng vẫn đang cân nhắc nên ra tay hay không nhưng chút cảm giác táo bạo không rõ kia làm nàng gạt bỏ suy tính một bên.

Lực lượng trên tay xuất hiện, mang đến cảm giác nguy hiểm, cây cỏ dưới chân nháy mắt đều khô héo, thẳng tắp đánh về hai người.

Nam chủ trên mặt cũng không giữ nổi nét tà mị trên mặt, chỉ còn căm phẫn. Khoảng cách quá ngắn, theo lý thuyết không hề có cơ hội phản kháng. Nhưng nam nữ chủ rốt cuộc là nam nữ chủ, Tinh Nhan vừa ra tay liền thấy một vòng tay màu xanh trên cổ tay nữ chủ tỏa ra nhàn nhạt ánh xanh bao trùm lên trên hai người.

Một chưởng chụp lên lại là chỉ làm lục quang chấn động rồi u ám xuống mà thôi. Trong chớp mắt, Tinh Nhan đột nhiên nghĩ đến cái gì, trong lòng bàn tay bất ngờ toát ra một sợi sương khí kỳ dị, rõ ràng là không có màu sắc, chỉ có một sợi mỏng như tơ lại trong nháy mắt biến thành màu máu đỏ đậm mang theo áp lực vô cùng, làm người tâm thần không yên, dường như cảm xúc đều bị câu ra.

Tia huyết khí vừa đẩy ra, Tinh Nhan sắc mặt cũng tái nhợt hơn, máu tươi không ngừng từ khóe miệng chảy xuống, cả người đều rõ ràng yếu ớt đi, giống như đã rút cạn sinh lực của nàng, giây tiếp theo sẽ lập tức ngã xuống.

Cùng lúc đó, Giới Sân cũng không biết khi nào đã thoát khỏi mũi tên xuất hiện trước mặt nàng, tay đang khảy lần tràng hạt dừng một chút, “Thí chủ…”

Tinh Nhan hơi lùi lại rồi đứng thẳng lên, liếʍ liếʍ vết máu trong miệng, có chút không vui mà nheo mắt lại, “Làm sao, muốn gϊếŧ ta?”

Lúc nãy rõ ràng đã dùng thêm phù chú vậy mà vẫn không được.

Hòa thượng gục đầu xuống, trong lòng bàn tay xuất hiện một lọ đan dược, giọng nói có chút nhỏ xuống “Thí chủ, ngươi bị thương rồi.”

Thái độ vẫn rất bình đạm nhưng lại hoàn toàn không để ý đến tình trạng của hai người đang nằm trên đất. —— hắn vốn chỉ định giữ lại tính mạng mà thôi.

Tinh Nhan cũng không nhận lấy, chẳng muốn dây dưa ở chỗ này nữa, chỉ cười nhìn hắn: “Đại hòa thượng, nên để cho Bạch đạo hữu của ngươi dùng đi.”

Tiếng cười lại không có chút ấm áp nào, sau đó nhìn thoáng qua tình huống của hai người kia rồi mới vừa lòng biến mất.

Sợi huyết khí dừng ở trên quầng sáng xanh liền thấm vào trong, từng chút từng chút, vòng tay màu xanh lục cũng bắt đầu nhiễm màu đỏ tươi, rồi lại biến mất không thấy.

Rõ ràng là không tiếng động gì, nhưng nữ chủ đang hôn mê lại cả người đều run rẩy, trên trán cũng bắt đầu toát ra mồ hôi, sắc mặt chợt tái nhợt, nhìn qua có chút thống khổ.

..............

Tinh Nhan sau khi rời khỏi đó cũng không có đi xa. Tìm được một sơn động nhỏ liền chui vào, bày ra một ít phù chú ẩn thân, sau đó dựa vào vách đá trượt xuống, không ngừng nôn máu.

Cả người đều thoát lực, nàng gian nan lấy ra một bình đan dược, cũng may ở thế giới này có chỗ rất tiện, đan dược vào miệng liền tan cũng lập tức có hiệu quả bắt đầu chữa trị kinh mạch, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Thân thể này thật sự là yếu ớt cực kỳ!

Tinh Nhan lúc này mới rảnh rỗi nghĩ kỹ lại mọi chuyện, tu tiên thế giới cấp bậc rất cao, thế giới ý chí tự nhiên cũng mạnh hơn thế giới bình thường, vận khí của nữ chủ càng không cần phải nói, kỳ ngộ vô số, nàng muốn một lần gϊếŧ chết tất nhiên không thể.

Theo như cốt truyện, kỳ ngộ lớn nhất của nữ chủ chính là vòng ngọc kia. Nó từng là Thần Khí, chỉ là rơi xuống hạ giới đã vài nghìn năm, chỉ còn giữ lại được không gian bên trong, chờ đợi cơ hội trưởng thành.

Bên trong không gian hiện giờ chắc chỉ có một mảnh đất nhỏ, có một con suối linh tuyền nhỏ, về sau sẽ theo nữ chủ được đến vô số kỳ trân dị bảo chậm rãi khôi phục. Khi không gian khôi phục đến Tiên Khí, khí linh bên trong cũng sẽ sống lại. Nguyên chủ có hạt giống Chân Ma trong người cũng là khí linh nói cho nữ chủ biết.

Hiện giờ vòng ngọc chắc mới chỉ phục hồi một chút, mà tia huyết khí kia chính là là Chân Ma khí thuần khiết, tuy thực lực không mạnh nhưng lại có sức ô nhiễm rất lớn, một tia bám vào trong vòng ngọc cũng đủ rồi. Chắc chắn sẽ làm bên trong không ngừng suy thoái, muốn thăng cấp lại thành Tiên khí như trong cốt truyện chắc chắn rất khó khăn.

Ở thế giới này rất nguy hiểm, có lẽ cốt truyện rồi sẽ lần nữa mạnh mẽ phát triển, vậy nhân lúc này chôn xuống một quả bom, dù sau này nữ chủ có nhận ra hạt giống Chân ma thì cũng là rất lâu về sau. Mà trong lúc đó nàng sẽ không ngừng đề cao thực lực của mình, quan trọng là đối phó một đám cao thủ quân tử giả nhân giả nghĩa kia, nàng đã có chút ý tưởng, không quá lo lắng.

Chỉ là nghĩ tới việc phù chú không có tác dụng với tên hòa thượng kia thì có chút đau đầu, có vẻ về sau không thể ỷ lại.

Như vậy cũng tốt, nàng không quan với việc đánh gϊếŧ ở đây, cần tự mình tập quen.

Lần sau, lần sau nhất định sẽ không có vấn đề.

…………

Bên này, hòa thượng nắm chặt bình đan dược trong tay, lập tức muốn đuổi theo Tinh Nhan.

Nhưng vào lúc này, phù chú mất đi tác dụng.

Nam chủ trước tiên đứng lên, ôm lấy người đang không ngừng cau mày toát ra mồ hôi lạnh, vỗ vỗ gương mặt nàng, “Nguyệt Sơ?”

Hắn bế người lên đang muốn đi thì nữ chủ tỉnh lại.

Nàng trước tiên đưa tay chạm vào vòng ngọc, chỉ cảm thấy vòng ngọc đang nóng lên, đột nhiên có loại cảm giác vô cùng bất an. Lập tức dùng thần thức tra xét, lại phát hiện vòng ngọc như cũ là màu xanh lục, không gian cũng không có bất luận biến hóa gì, nhớ lại bản thân đang ở đâu, tạm thời bỏ qua cảm giác bất an này.

Mở mắt ra nhìn nam chủ, “Ta không có việc gì.”

Ngay sau đó nhìn về phía hòa thượng lập tức mỉm cười nói, “Đa tạ Giới Sân đại sư ra tay cứu giúp.”

“A di đà phật,” Giới Sân hơi rũ mắt không nhìn người, “Ngã phật từ bi.”

Nữ chủ không khỏi càng thêm tươi cười, đang định nói một câu đại sư cao thượng liền bị Giới Sân đánh gãy.

Hòa thượng lúc này hơi mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng: “Ân cứu mạng của Bạch thí chủ bần tăng đã trả xong.”

Năm đó Giới Sân xuống núi trừ mà, không cẩn thận bị thương, Bạch Nguyệt Sơ đúng lúc đi qua trợ giúp hắn một phen, tuy rằng hắn một mình vẫn có thể giải quyết, nhưng người đã ra tay thì đã có nhân quả.

Huống chi hắn nhìn ra Bạch Nguyệt Sơ có khí vận rất cao, lúc này những người cùng nàng đối đầu, đặc biệt là có ý gϊếŧ nàng đều sẽ không tránh khỏi rơi vào khí vận phản phệ.

Giới Sân gục đầu xuống, đáng tiếc, rốt cuộc hắn không ngăn được người kia. Hắn cũng không biết rằng Tinh Nhan cũng thừa biết nữ chủ khí vận lớn bao nhiêu, hơn nữa đến đây chính là để cướp khí vận của nữ chủ.

Bạch Nguyệt Sơ đang tươi cười không khỏi cứng đờ, “Đa tạ đại sư.”

Nam chủ thì trầm mặt trực tiếp bế người bay đi, bọn họ ma tu cùng phật tu chẳng có gì để nói.

Giới Sân thấy hai người đi khỏi lập tức xác định một phương hướng rồi đi qua, hướng này giống hệt như con đường trước đó Tinh Nhan rời đi.

Qua một hồi, hắn nhìn thấy một vách đá vô cùng bình thường trước mặt, lúc này mới dừng lại.