Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (4)

Nhưng Tinh Nhan không có ý định cùng hắn đẩy tới đẩy lui, khẽ cười một tiếng, đem đồ vật lưu lại liền biến mất.

Thật ra bản năng của nàng mách bảo nên tin tưởng người này, mà hắn cũng khiến cho nàng có cảm giác rất quen thuộc, không biết từ đâu nhưng quen thuộc đến mức nàng muốn khóc.

Nhưng là đây là Tu tiên thế giới.

Nàng không vốn quen thuộc lắm, hơn nữa nơi đây có vô số công pháp cùng thủ đoạn kỳ quái có thể khiến người khác thân cận, nàng không biết bản thân có bị lừa hay không.

Hiện tại không có cách nào xác định hắn có thật sự đáng tín nhiệm hay không, mà nàng cũng chưa đủ mạnh để đi đánh cược. Hơn nữa, hắn cũng không phải là người cùng đường với nàng.

Có lẽ có nguyên nhân gì đó, nhưng nàng chỉ nhìn thấy kết quả trước mắt.

Lần này thật sự là bệnh kiều mà, nhìn thấy hắn ra tay cứu nữ chủ nàng chỉ muốn gϊếŧ chết hắn, rồi băm ra nhiều miếng..…Ai cũng có thể đối nghịch nàng nhưng người này thì không.

Nhưng Tinh Nhan rốt cuộc vẫn cố gắng kéo lại lý trí, không thể vội vàng kết luận.

Lỡ như gϊếŧ rồi về sau lại hối hận thì sao?

Tinh Nhan liếʍ liếʍ khóe môi, băm ra rồi dù có nắn lại cũng sẽ rất khó coi, quan trọng nhất là, thân thể lạnh băng ôm cũng không thoải mái. Hay là nàng nên chuẩn bị một cái giường bằng dung nhan noãn ngọc, ý tưởng này có thể suy xét....

Đợi một chút, Tinh Nhan xoa xoa cái trán, cảm thấy đầu óc mình hiện tại rất có vấn đề.

Chỉ biết thở dài lấy bản đồ ra nhìn, xác định phương hướng một chút rồi rời đi.

Bí cảnh này cũng không phải quá lớn hay nổi tiếng, số lần xuất hiện cũng khá thường xuyên, 50 năm sẽ xuất hiện một lần, bên trong đa số những linh dược quý hiếm đều không còn.

Nhưng nơi này cũng còn một ít thứ khá nổi bật.

Bên trong bí cảnh có dung nham thảo và thiên tâm hoa.

Thiên tâm hoa có thể xem như là loại thảo dược đặc trưng của bí cảnh này, luyện chế thành đan dược có thể giúp khắc chế tâm ma, nữ chủ lần này muốn đoạt được nó cũng chính là để cho sư tôn của mình sử dụng, nhưng muốn có tác dụng với một lão tổ Xuất Kiếu ít nhất phải là thiên tâm hoa ngàn năm.

Bí cảnh 50 năm mở cửa một lần, thiên tâm hoa có thể sinh trưởng ngàn năm còn không bị người phát hiện……khả năng tồn tại gần như bằng không. Vậy mà lại cố tình để nàng và nữ chủ gặp được.

Còn dung nham thảo……

Tinh Nhan nhẹ nhàng tránh đi vài núi lửa đang phun trào.

Nơi này núi lửa rất nhiều, tập hợp thành từng dãy, thỉnh thoảng sẽ có một ngọn núi lửa đột nhiên phun trào, rào rạt nhiễm đỏ một khoảng không trung, dung nham cuồn cuộn chảy xuống sau đó chậm rãi nguội lạnh.

Nhưng thật ra đối với người tu hành không có trở ngại gì, đôi khi còn sẽ nhìn thấy một tu giả từ bên trong miệng núi lửa bay ra hoặc là tìm một miệng núi lửa nhảy vào.

Dung nham thảo chính là một loại thảo dược sinh trưởng bên dưới núi lửa có điều kiện địa lý đặc biệt, bên cạnh thường thường cũng sẽ có dung nham noãn ngọc. Chỉ là trong bí cảnh có rất nhiều núi lửa nhưng rất ít khi phát hiện dung nham thảo.

Tinh Nhan càng bay càng là hẻo lánh.

Mặc kệ vì sao sẽ ít gặp được, nàng chỉ quan tâm một việc, khi dung nham thảo có niên đại đủ lớn sẽ hình thành dung nham thảo tinh. Mà dung nham thảo tinh này chính là một dược liệu cần thiết để tu luyện tầng thứ hai của Phượng Niết.

Nàng hiểu rất rõ ở thế giới mạnh được yếu thua này, mặc kệ muốn báo thù hay là muốn làm gì, tu vi mới là thứ quan trọng nhất, Bạch Nguyệt Sơ là đứa con vận mệnh của thế giới này, nàng ta tụt lại phía sau cũng chỉ là nhất thời, luôn sẽ có đủ loại kỳ ngộ cơ duyên khiến nàng ta trưởng thành đến làm người không thể tin nổi.

Hai người vốn dĩ khác nhau, cứ luôn nhìn chằm chằm rồi tính kế đánh gãy cơ duyên của nữ chủ cũng chỉ là hạ sách, tự thân cường đại mới đạo lý. Mà Phượng Niết là công pháp chuyên tu bổ linh hồn, khi linh hồn càng lớn mạnh thì tu vi cũng sẽ dễ dàng tăng lên nhanh hơn.

Cho nên nàng cần thiết có được dung nham thảo tinh.

Tuy thứ này khó tìm nhưng may mắn nguyên chủ là vai ác lớn nhất trong cốt truyện, tự nhiên cũng có những cơ duyên của riêng mình, theo nàng tìm tòi trong cốt truyện thì đúng là có một gốc ở đây.

Không bao lâu sau, Tinh Nhan đáp xuống một ngọn núi lửa.

Nơi này đã rất là hẻo lánh, ngọn núi lửa này nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, thấp bé bình thường, nhưng nếu cẩn thận để ý sẽ thấy tần suất phun trào dung nhan của ngọn núi này cao hơn các ngọn núi khác rất nhiều.

Tìm được một hòn đá có hình dạng kỳ quái, Tinh Nhan đi về phía bên trái hai bước, sau đó lấy ra một tấm phù chú độn thổ bình thường, xé ra.

Một chút ánh sáng và linh khí dao động lóe lên, người liền biến mất tại chỗ.

Bất quá chỉ qua một hồi, một hòa thượng mặc tăng y xanh nhạt, chậm rãi bước đến gần.

Giới Sân đứng nhìn chỗ Tinh Nhan biến mất một hồi, quyết định không đi theo đi xuống mà khoanh chân ngồi tại chỗ, bắt đầu chậm rãi niệm kinh Phật.

Nàng không thích hắn đi theo, vậy hắn ngồi chờ là được.

…………

Tinh Nhan lúc này đã xuất hiện ở một nơi khác, cảnh vật vô cùng kỳ lạ.

Đây là một không gian kết giới được hình thành một cách tự nhiên, vách đá bốn phía xung quanh đều là một màu đỏ rực, quan sát một lúc mới nhìn thấy một chỗ có vầng sáng khác thường.

Tinh Nhan chậm rãi đi qua.

………

Ầm ——

Âm thanh nổ tung rất lớn từ bầu trời truyền đến, hình như có thứ gì đυ.ng vào núi lửa bên cạnh làm những tảng đá lớn trên miệng núi lửa ầm ầm lăn xuống.

Giới Sân đang tập trung niệm kinh cũng không khỏi mở mắt, nhìn về bên kia.

Một nhóm người có hơi chút quen mắt đang vây công một nữ tử mặc y phục ngắn màu đen, Giới Sân chỉ niệm một câu phật hiệu sau đó bình tĩnh nhắm mắt lại.

“A di đà phật.”

Không hề có chút lòng từ bi quan tâm chúng sinh.

Nữ tử chỉ mặc một mảnh áo ngắn ngang ngực, bên dưới phần váy cũng rất ngắn, lộ ra vòng eo thon nhỏ ở giữa, bên hông còn có một hình vẽ hoa hồng màu đen rất sống động, bên ngoài khoác một tấm áo choàng đen mỏng, lúc bước đi lộ ra phần đùi trắng nõn.

Bên khóe mắt lại có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ, càng lộ ra vẻ quyến rũ phong tình.

Nhìn thấy hòa thượng đang ngồi niệm kinh bên kia, nàng ta lập tức rùng mình, là Giới Sân, phải nhanh chóng rời khỏi.

Mười ngón tay liên tục chuyển động trên dây đàn, nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào, chỉ có một làn sóng từ nàng ta bắt đầu lan ra bốn phía, ngăn trở ba pháp bảo đang lao tới.

Chặn được một đợt, nàng ta lại dừng một chút, mở miệng nũng nịu, “Hứa lang, chẳng lẽ chàng luyến tiếc ta đến vậy sao?”

Sau đó còn lộ ra một chút thẹn thùng, “Nhưng mà ba người cùng vây quanh nô gia, nô gia thân thể mảnh mai yếu ớt, thật sự là không chịu nổi.”

Miệng thì buông lời ám muội nhưng động tác trên tay lại càng nhanh hơn.

Ba nam nhân đối diện lập tức trầm mặt, “Yêu nữ, đừng có nói bậy!”

Nam nhân đang đứng bên trái thì gương mặt thay đổi vô cùng đặc sắc, lúc đỏ lúc trắng rồi chuyển thành xanh, thật sự khó coi.

“Để mạng lại!”

Hắn tăng mạnh linh lực điều khiển pháp bảo, nhưng lại không giống như nàng ta tưởng tượng, nhờ Giới Sân tới giúp đỡ.

Nữ ma đầu này tu luyện công pháp cực kỳ tà khí, lúc trước hắn cùng yêu nữ ban đầu gặp mặt đã bị mê hoặc, nếu không phải có hai đồng môn tới ngăn kịp thời, chỉ sợ hắn bây giờ chỉ còn một đống xương khô.

Trăm năm tu vi hủy trong một lúc.

Để đồng môn nhìn thấy hắn đã xấu hổ vô cùng, sao có thể gọi Giới Sân đại sư tới nữa?

“Một ngày làm phu thê trăm ngày ân nghĩa, Hứa lang sao lại vô tình như vậy!”

Nàng ta vừa tỏ vẻ nũng nịu khóc thút thít, nhưng thực tế là đang cố gắng nuốt xuống máu tươi đã dâng lên trong cổ họng, mười ngón tay tạo thành tàn ảnh, ma khí bốn phía tràn ra, trên bầu trời còn có một đóa hoa hồng dần hình thành sau đó hóa thành một ngọn lửa, bay vụt về phía nam nhân Hứa lang kia.

“Lúc đó không phải chàng đã nói, có thể vì nô gia làm bất cứ chuyện gì sao?”

Rõ ràng trước kia đã nói thứ gì cũng có thể cho nàng, kết quả khi biết được nàng là ma tu liền lật mặt……

“Câm miệng!”

“Sư huynh sư đệ giúp ta!” Nam nhân sắc mặt xanh mét, kiếm khi trên tay cũng vù vù tăng lên, hai đồng môn bên cạnh cũng liếc nhau hiểu ý, cũng tăng thêm kiếm ý.

Dường như đang muốn liên kết lại.

Nữ tử cũng không còn giả vờ cười nữa, cảm giác được áp lực đang dần hình thành, lập tức điều động thêm ma khí, đôi tay kết ấn hình thành một hình ảnh nắm tay to lớn, mạnh mẽ chụp về phía ba người kia, muốn đánh gãy chiêu thức của họ.

Cùng lúc đó, kiếm trong tay ba người cũng hình thành liên kết, không ngừng chém ra.

Một kiếm chém ra, phía sau ba người dường như có hàng vạn bóng kiếm nhỏ chồng chất lên nhau rồi trong nháy mắt hợp lại, nhập vào trong nhát kiếm nhỏ phía trước, hướng thẳng về phía nữ tử.

Nắm tay va chạm với kiếm khí nhỏ kia trong chớp mắt nứt vỡ, nữ tử chấn kinh vội vàng ra tay thêm một chưởng rồi mượn lực lui qua một bên.

Một chiêu này cản được kiếm khí trong chốc lát rồi tiếp tục bị đánh vỡ, kiếm khi bay thẳng đến chỗ nàng ta, chỉ là chốc lát này đã đủ để tránh đi chỗ yếu nhất. Tuy nhiên vẫn bị kiếm khí tiếng vào cơ thể, linh lực tương khắc đấu đá lẫn nhau làm nàng ta phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống.

Miễn cưỡng ngồi dậy, muốn thử điều động ma khí lại tiếp tục nôn ra máu.

Lúc này ba nam nhân cũng đã tiếp cận, nam nhân gọi là Hứa lang lập tức rót linh lực vào kiếm trong tay, “Ma tu đều đáng chết!”

Đúng vào lúc này, Tinh Nhan từ dưới nền đất bay ra, nhận thấy được linh lực dao động phía trên, lập tức phản xạ đánh gãy linh lực.

Một thân váy đỏ tung bay, nhướng mày thẳng tắp nhìn bọn họ, tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn rõ ràng bộ dáng nguy hiểm, khí thế cường đại.

Nàng nhìn về ba nam nhân trước mặt, vô cùng bình tĩnh.

Nhưng ba người ở đối diện lúc này thật là vừa kinh ngạc lại sợ hãi, “Tinh Ma cung Tinh Nhan!”

Ma tu nổi tiếng có hai cung bốn điện mười hai cổng, Tinh Ma cung chính là vị trí thứ nhất!

“Đại sư giúp ta!”

Tác giả có lời muốn nói:

Giới Sân: Giúp ngươi cái rắm!