Quyển 3: Hòa thượng "phổ độ chúng sinh" (1)

Lần nữa cảm giác được đang truyền tống, Tinh Nhan chuẩn bị tiếp thu ký ức.

Lần này ký ức của nguyên chủ rất tối tăm.

Đại đạo năm mươi nhưng chỉ diễn sinh ra bốn mươi chín, Thiên Đạo không vẹn toàn, tu tiên vốn dĩ là nghịch thiên mà đi, là một con đường đầy gian nan, cô độc.

Bên ngoài là ba nghìn đại thế giới, lại có vô số tiểu thế giới. Vân Thủy vốn là một đại thế giới, mấy ngàn năm trước từng có vô số đại năng phi thăng, có thể được xưng là thịnh cảnh vô cùng. Nhưng đó là chuyện thật lâu trước kia mà thôi.

Không biết là nguyên nhân gì, con đường phi thăng của Vân Thủy đại thế giới bị đóng cửa, đã rất lâu chưa từng có người phi thăng, thậm chí những vị đã phi thăng lên Tiên giới cũng không còn liên hệ với hậu nhân ở dưới.

Trải qua mấy nghìn năm cho đến hiện giờ, Tiên giới rốt cuộc có liên hệ với người ở Vân Thủy, đến lúc này cũng biết được nguyên nhân con đường phi thăng bị đóng cửa.

Mấy nghìn năm trước, Chân Ma xuất thế thu phục vạn ma, gây ra cảnh sinh linh đồ thán. Tiên Phật hai giới phải dốc hết sức mới đem Chân Ma phong ấn, không ngờ hắn quá gian trá, phân hóa thành hàng vạn hạt giống Chân Ma, rơi xuống các thế giới khác nhau.

Bọn họ cố gắng truy tìm một thời gian dài cũng gom được 999 hạt giống, nhưng còn duy nhất một hạt lại không cách nào tìm được. Hạt giống Chân Ma tuy yếu ớt, nhưng lại rất biết ẩn nấp, hơn nữa khả năng khôi phục vô cùng đáng sợ, sẽ không ngừng hấp thu ma khí, đợi đến thời cơ thích hợp làm Chân Ma lần nữa tái sinh.

Thẳng đến khi bọn học phát hiện dị thường ở Vân Thủy đại thế giới .

Chân Ma vứt bỏ tất cả tu vi cùng thân thể hoàn toàn bao vây Vân Thủy đại thế giới, Chân Ma chính là dựa vào hấp thu thất tình lục dục trong thế gian mà sinh ra, đã là người đều có cảm tình, hơn nữa người có tu vi càng cao sẽ càng mang lại nhiều năng lượng cho Chân Ma.

Kết giới do hắn đánh đổi tất cả tạo ra đương nhiên không đơn giản, mặc dù có khả năng mạnh mẽ từ bên ngoài đánh vỡ nhưng chỉ sợ chưa kịp phá bỏ kết giới Chân Ma cũng đã thức tỉnh, đem Vân Thủy đại thế giới cùng các thế giới xung quanh xem như chất dinh dưỡng mà hấp thu, trực tiếp sống lại. Người tu tiên sợ nhất dính vào nhân quả, nếu thật sự dẫn đến kết quả đó, ai cũng không thể gánh nổi.

Muốn giải quyết cục diện này chỉ có một biện pháp. Chính là nhân lúc Chân Ma chưa đủ năng lượng để sống lại, trực tiếp đem cơ thể mẹ đã bị hạt giống Chân Ma ký sinh phong ấn, đợi khi hạt giống Chân Ma tiêu tán, kết giới xung quanh Vân Thủy đại thế giới cũng không còn bao nhiêu uy hϊếp.

Thế giới đều có ý thức của mình, bị kết giới của Chân Ma phong ấn nhiều năm như vậy tự nhiên sẽ chọn ra người thuận theo ý chí của nó đi phá hư kế hoạch của Chân Ma, thường được gọi là đứa con của thế giới, nắm giữ vận khí lớn nhất.

…………

Mà ở trong thế giới này, Tinh Nhan chính là người bị hạt giống Chân Ma ký sinh. Mỗi người đều là cho rằng Chân Ma sẽ chọn cơ thể đàn ông nhưng Chân Ma cố tình chọn cơ thể nguyên chủ để kéo dài thêm chút thời gian.

Trong câu chuyện này, nguyên chủ từ đầu tới cuối đều là vai ác.

Nguyên chủ cùng nữ chủ cùng xuất thân từ một thôn nhỏ, một ngày có ma tu đi ngang qua vô tình phát hiện được cơ thể thuần âm của nữ chủ, ra tay tàn sát toàn bộ thôn dân, còn sưu hồn tìm kiếm tung tích nữ chủ may mắn chạy thoát.

Thật bất hạnh, nguyên chủ chính là đứa nhỏ bị sưu hồn kia, cũng thật không may, ma tu phát hiện cơ thể nguyên chủ tự động hấp thu ma khí, hưng phấn mà đem người xách theo, loại này thể chất nếu bồi dưỡng từ nhỏ, sau này có thể dùng cho mình để nâng lên tu vi.

Trong lúc hắn truy tìm nữ chủ cũng làm cho nữ chủ gặp được kỳ ngộ đầu tiên của đời mình—— sư tôn của nàng.

Ma tu tự nhiên không bắt được người.

Hắn chỉ mang theo nguyên chủ về ma giới, xóa đi tất cả ký ức rồi bắt đầu mỗi ngày bồi dưỡng, thân phận của ma tu là thiếu cung chủ, mà hắn tuyên bố ra ngoài nguyên chủ là đồ đệ duy nhất.

Ở bên ngoài xem ra, cung chủ có bao nhiêu coi trọng nguyên chủ, mỗi ngày dùng các loại xa xỉ trân quý dược thảo nấu thành nước thuốc để giúp tu luyện, chỉ là không có người biết rằng ngâm loại thuốc này đối với thân thể của nguyên chủ tổn hại bao nhiêu, lại phải chịu đựng tra tấn đau đớn đến mức nào. Có thể nói là hắn muốn đem nguyên chủ luyện chế thành một viên thuốc biết đi, quá trình đó cũng không ngừng lặp đi lặp lại.

Nhưng nguyên chủ cũng vượt qua được, hơn nữa tu vi cũng tăng lên cực kỳ nhanh chóng, thể chất cũng nhanh chóng đạt đến mức trong suốt, có thể hấp thu.

Nhưng cả hai đều không biết cơ thể nguyên chủ hấp thu ma khí không ngừng, tu vi tăng lên chóng mặt cũng chỉ là để phục vụ hạt giống Chân Ma trong cơ thể, vì vậy trong quá trình hấp thu, thiếu cung chủ tử vong, nguyên chủ chỉ trong một đêm tính cách hoàn toàn thay đổi. Sau đó thì trở thành thiếu cung chủ của Tinh Ma cung.

Còn nữ chủ sau thời gian tu luyện thành tài xuống núi, trà trộn vào Ma Vực muốn vì người nhà báo thù, vô tình gặp nam chủ, thiếu chủ của Nguyệt Ma cung, không bất ngờ mà nảy sinh tình cảm.

Lúc sau có một bí cảnh mở ra, nữ chủ vì muốn trị thương cho sư tôn mà vào hái một loại dược liệu, nguyên chủ cùng nữ chủ lúc này oan gia ngõ hẹp gặp nhau lại trùng hợp cũng muốn loại dược liệu đó, tự nhiên dẫn đến đánh nhau.

Mà nam nữ chủ sao có thể dễ dàng chịu thiệt? Không ngừng đối đầu, cuối cùng bí mật nguyên chủ đang mang hạt giống Chân Ma bị nữ chủ thông báo cho toàn thiên hạ.

Những kẻ chính đạo quân tử cho rằng, vì thiên hạ chúng sinh, nguyên chủ nên hy sinh vĩnh viễn bị phong ấn bên trong chân hỏa, từng phút từng giây bị chân hỏa thiêu đốt linh hồn và ma khí.

Còn nam nữ chủ cuối cùng vì phong ấn nguyên chủ đạt được công đức, nắm tay nhau cùng phi thăng.

Nguyên chủ vô cùng oán hận, cũng không cam lòng.

Toàn bộ đều là ngụy quân tử, nàng chưa từng gây ra tội gì, cuối cùng chỉ nhận hết đau khổ trở thành công đức cho người phi thăng.

Nguyên chủ chỉ có một nguyện vọng, làm tất cả những người tham dự chuyện này phải trả giá, cũng bao gồm Chân Ma kia.

………

Còn chưa kịp mở mắt ra, cảm giác đau đớn như thể toàn bộ kinh mạch trong người đang nứt vỡ làm Tinh Nhan kêu rên ra tiếng.

Nàng mở mắt ra, đau đến co quắp lại, đầu lưỡi bị cắn đến chảy máu, trước khi đau đến ngất xỉu, mơ hồ nghe được bên cạnh có người nói, “Được rồi, hôm nay kết thúc.”

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tinh Nhan mới phát hiện, lần này vậy mà tiến vào lúc cốt truyện vừa mới bắt đầu phát sinh.

Cứ cho rằng chỉ tiếp thu ký ức mà thôi, nhưng chỉ mới trải qua một ngày cũng chịu loại thống khổ này, Tinh Nhan thế nhưng dần dần có cảm giác như bản thân đã trải qua giống như nguyên chủ.

Chỉ là, ngày hôm sau khi bắt đầu ngâm nước thuốc, lại bất ngờ nhìn thấy Điềm Điềm hiện ra cùng nàng nói chuyện, bảo rằng dược liệu trong nước thuốc cùng công pháp của nàng yêu cầu giống nhau. Quyển công pháp kia chính là lần trước nàng dùng kim cương trong Long đàn trao đổi, tên là Phượng Niết.

Mặc kệ vì cái gì giống nhau, cũng mặc kệ Điềm Điềm vì sao đột nhiên hiện ra…… lúc này cũng không cần quan tâm. Tinh Nhan nhanh chóng mở ra quyển công pháp kia, tức khắc có một chùm sáng vàng tiến vào trán rồi biến mất, trong đầu dần hiện lên thông tin của công pháp, mà nàng cũng có thể hiểu được.

Phượng Niết có lẽ cùng tộc phượng hoàng có quan hệ, tổng cộng có chín tầng, mỗi một tầng cũng là một lần niết bàn, chuyên để tẩm bổ linh hồn, hai tầng đầu tiên cần có các loại trân quý thảo dược phụ trợ.

Đau đớn càng ngày càng kịch liệt, đặc biệt là sau khi vận dụng công pháp, quả thật giống như linh hồn bị xé rách.

“Kiên trì.” Lúc nàng sắp ngất lại nghe được một âm thanh ôn hòa vang lên bên tai, “Nếu ngất đi, vậy công sức kiếm củi ba năm sẽ bị đốt sạch trong một giờ.”

Tinh Nhan bản năng cắn lên cánh tay, thanh tỉnh một chút.

Từng ngày cứ trôi qua như vậy, thẳng đến khi nàng đột phá tầng thứ nhất, nước thuốc cũng không còn tác dụng.

............

Cảnh sắc trước mặt đột nhiên biến hóa. Tinh Nhan một lần nữa mở mắt ra.

Lúc này, trước mặt đang có hai người, nam nhân mặt mày có nét tà ý đang ôm một nữ nhân trong lòng, lau lau vết máu bên miệng, ý cười lạnh lẽo, “Có vẻ như thiếu cung chủ không muốn cho ta mặt mũi?”

Tinh Nhan quan sát một lúc lập tức nhận ra đây là bên trong bí cảnh, lần đầu tiêng cùng nam nữ chủ nổi lên xung đột.

Tinh Nhan hít thở một chút, chỉ cảm thấy trong cổ họng dâng lên mùi máu tươi sau đó phun ra một ngụm.

Cơ thể này đã tập mãi thành quen, nàng chỉ hơi liếʍ vết máu trên miệng rồi mỉm cười, “Đương nhiên là, không cho …”

Giọng nói rất nhẹ, lại khiến người khác cảm thấy quỷ dị.

Vừa dứt lời, tiếng đinh linh đinh linh thanh thúy vang lên, một pháp bảo nhanh chóng vụt qua, tạo ra chút tàn ảnh, lại mang theo sương mù màu đỏ xung quanh vọt thẳng đến chỗ hai người. Nam chủ tự nhiên cũng không phải ăn chay, dù đang ôm một người vẫn như cũ đỡ được pháp bảo.

Tinh Nhan chỉ bật cười nhìn vết máu trong lòng bàn tay. Hai năm ốm yếu kia nàng đã sớm quen thân thể sẽ tùy lúc mà phun máu, nhưng vấn đề là nàng còn không có quen thuộc việc đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, trước khi tiến vào thế giới chuẩn bị đều là phù chú mà thôi.

Nam nữ chủ đột nhiên xụi lơ trên mặt đất, nam chủ lạnh lẽo nhìn Tinh Nhan, lo che chở người trong lòng, chỉ là không nói được lời nào.

Tinh Nhan hơi nhướng mày, đột nhiên rất muốn hát vài câu vui vẻ.

Hơi cúi đầu xuống, không rõ cảm xúc, qua một hồi mới thử cử động bàn tay, lần nữa tạo ra một đám sương mù đỏ, hướng về hai người đang nằm trên đất xông qua.

Nam chủ chỉ biết trừng mắt mà nhìn.