Chương 22.1: Mục Anh Thần nổi giận 2

Edit: Moon

Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ muốn kiểm tra thân thể cho Tô Vãn Hạ, Mục Anh Thần liền thẳng tắp đứng cạnh giường, cũng không đi ra.

Nữ bác sĩ liếc anh một cái, "Mục thiếu."

"Kiểm tra nhanh lên!" Mục Anh Thần có chút xót ruột nói với bác sĩ.

Tô Vãn Hạ liếc anh một cái, vốn muốn nói bảo anh ra ngoài, nhưng nhìn thấy biểu lộ lạnh lùng của anh, không dám nhiều lời, hơn nữa bây giờ cô cũng không có tinh lực tranh luận với anh, bởi vì cô biết, anh không đi ra cho dù cô nói thế nào anh cũng sẽ không đi ra ngoài.

Nữ bác sĩ nhẹ nhàng cởϊ áσ Tô Vãn Hạ xuống, cô trong nháy mắt đỏ mặt, sắc mặt Mục Anh Thần cũng có chút hơi mất tự nhiên, nhưng anh cũng không tránh né, vẫn lạnh lùng đứng cạnh giường.

Làn da của Tô Vãn Hạ vốn rất trắng và mỏng, bởi vì đang là mùa hè, quần áo vốn mỏng, cho nên trên hai cánh tay đều có vết xước màu đỏ để lại.

Ánh mắt Mục Anh Thần trong nháy mắt tối sầm lại, khi bác sĩ bảo Tô Vãn Hạ nghiêng người sang, ánh mắt của anh trong nháy mắt lạnh đến có thể làm người ta chết cóng.

Chỉ thấy toàn bộ phần lưng của Tô Vãn Hạ đều có những vết trầy xước nhẹ, đỏ rừng rực, phần lưng đã thế này, trên đùi nhất định cũng không khá hơn bao nhiêu.

"Cánh tay và phần lưng, còn có hai chân đều có vết trầy xước nhẹ, mặc dù không tính là nghiêm trọng, nhưng diện tích tương đối lớn, mấu chốt là chân trái, bị trật tương đối nghiêm trọng, cần nằm giường tĩnh dưỡng một khoảng thời gian!"

Sau khi kiểm tra toàn bộ xong, nữ bác sĩ cảm thấy cô ta sắp kiềm chế chết rồi, người bị thương ngược lại không nói gì, nhưng Mục thiếu kia một mặt u ám, khiến cô ta cảm thấy áp lực như núi.

Bệnh viện thành phố C này cũng là do nhà họ Mục đầu tư, cho nên Mục thiếu chính là cấp trên lớn nhất của cô ta, bình thường thân thể người nhà họ Mục không thoải mái trực tiếp sẽ có bác sĩ được chỉ định đến nhà khám bệnh, nhưng buổi tối hôm nay Mục thiếu này đột nhiên ôm một cô gái xinh đẹp tới, kém chút hù chết cô ta, chủ yếu là sắc mặt của anh quá dọa người .

Nhưng là nữ bác sĩ trực ca đêm có thâm niên lâu nhất, cho nên liền bị chỉ tới, chỉ có điều Mục thiếu đối với cô gái này thật sự rất quan tâm, nhìn vẻ mặt này cũng nhìn ra, ai da, đây là con gái nhà ai lại có mệnh tốt như vậy chứ.

Nữ bác sĩ âm thầm than thở ở trong lòng, sau đó cẩn thận giúp Tô Vãn Hạ rửa sạch vết thương, cẩn thận bôi thuốc.

Sau khi bôi thuốc xong, nữ bác sĩ giao phó một số lưu ý, sắc mặt Mục Anh Thần mới có chút chuyển biến tốt.

Tô Vãn Hạ cũng khó chịu muốn chết, vừa bôi thuốc, chỗ da được bôi thuốc càng đau đớn hơn, còn ngã một cái, toàn bộ thân thể giống như tan thành từng mảnh.

Mục Anh Thần giúp cô kéo chăn, nhẹ nhàng nói với cô: "Ngủ đi, cái gì cũng không cần nghĩ." Sau đó liền ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn cô.

Tô Vãn Hạ cũng mệt mỏi, từ từ nhắm mắt lại, mới đầu xấu hổ không muốn nhìn anh, nhưng nhắm mắt lại không bao lâu thật sự nặng nề ngủ thϊếp đi.

Mục Anh Thần thấy vẻ mặt Tô Vãn Hạ ngủ say, mới đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nếu như anh không ra ngoài tìm cô, hậu quả kia chính anh không thể tiếp nhận, anh cũng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho sự bất cẩn của mình.

Nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Tô Vãn Hạ, Mục Anh Thần một mặt u ám đi ra ngoài.

Đi vào phòng giám sát của Dạ Mị, Mục Anh Thần đuổi những người bên trong đi ra ngoài, tự mình mở màn hình giám sát khu vực kia lên, càng xem sắc mặt càng khủng bố hơn, khi thấy người đàn ông mặc sơmi xanh kéo Tô Vãn Hạ trên mặt đất, anh cảm thấy toàn thân đều bạo phát cảm giác muốn chém anh ta thành từng mảnh, bọn họ lại dám đối xử với Vãn Vãn như thế!

Nhẹ nhàng nhấn nút xóa video đi, sau khi xóa xong, một người kiêu ngạo như cô, nhất định không muốn đoạn video này bị người khác nhìn thấy.