Chương 22.2: Mục Anh Thần nổi giận 2

Edit: Moon

Trong tầng hầm của Dạ Mị, Trác Nhị và người đàn ông mặc sơmi xanh bị bỏ lại ở một góc tối, lúc này đều một mặt hoảng sợ nhìn một hàng người mặc áo vest đen với vẻ mặt lãnh khốc trong phòng.

Hai người bình thường cuồng vọng không biết trời cao đất rộng, hiện tại toàn thân đều đang run lẩy bẩy, Mục Anh Thần là hạng người gì, bọn họ quá rõ, người kia giống như một con sư tử cao ngạo bá khí, một khi nổi giận, hậu quả vô cùng khủng bố, làm không tốt là sẽ chết người .

Khi bọn họ còn đang sợ hãi không biết làm sao bây giờ, thì cửa đột nhiên mở ra, Mục Anh Thần một mặt sát khí lạnh lùng đi đến.

Trác Nhị nhìn thấy Mục Anh Thần, lập tức vọt tới trước mặt anh, "Mục thiếu, anh tha cho tôi đi! Tôi không dám nữa"

"Tôi thật sự cái gì cũng không làm, tôi cũng không biết cô ấy có quan hệ với anh"

"Xin anh tha cho tôi đi, Mục thiếu!"

Mục Anh Thần một cước đá văng anh ta ra, "Trác Vinh Hạo, đừng tưởng rằng bình thường cậu làm những chuyện hoang đường kia tôi không biết!"

"Lá gan của cậu càng lúc càng lớn, lại dám ở địa bàn của tôi giương oai!"

Dứt lời liền hung ác đá một cước vào bụng anh ta: "Ai cho cậu gan chó!"

Trác Vinh Hạo đau đến nhe răng nhếch miệng, mồ hôi trên trán rơi xuống, anh ta không để ý tới đau đớn, lại bò đến bên chân Mục Anh Thần: "Mục thiếu, xin anh tha cho tôi đi! Coi như nể mặt anh trai tôi, anh tha cho tôi một lần đi, tôi cam đoan, tôi sẽ không dám nữa!"

Trác Vinh Hạo giống như tìm được bùa cứu mạng, "Mục thiếu, anh cùng anh trai tôi cũng coi như là bạn từ nhỏ đến lớn, coi như anh nể mặt anh trai tôi, tha cho tôi một lần đi."

Anh ta dám ở Dạ Mị làm như thế, kia tất cả đều là bởi vì anh trai của anh ta và Mục Anh Thần có chút giao tình, quản sự của Dạ Mị đối với anh ta làm những chuyện kia từ trước đến nay đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, cho nên buổi tối hôm nay bọn họ ở hành lang náo loạn như vậy, cũng không ai dám ra mặt ngăn cản.

Hơn nữa anh ta cũng không nghĩ tới Mục Anh Thần thế mà cũng tới Dạ Mị, những năm này anh ta thường xuyên đến nơi này vui đùa, một lần cũng không có đυ.ng phải anh, hôm nay tại sao lại bị đυ.ng vào anh, lại còn trong hoàn cảnh như vậy, anh ta đây không phải đang tìm cái chết sao?

Mục Anh Thần lạnh lùng thờ ơ nhìn người dưới chân mình, nhấc chân, hung hăng giẫm lên cổ tay anh ta, Trác Vinh Hạo kêu lên một tiếng, anh ta thậm chí nghe được tiếng xương mình gãy vụn.

"A! Mục thiếu, xin anh tha cho tôi đi! A."

Mục Anh Thần lại tăng lực đạo, mãi cho đến khi Trác Vinh Hạo đau đớn kêu cha gọi mẹ.

"Mục thiếu, Mục thiếu, đều là anh ta, đều là Lưu Vịnh Lâm, là anh ta thấy sắc lên tâm, chuyện này không liên quan đến tôi, Mục thiếu." Trác Vinh Hạo một mạch đổ trách nhiệm lên người Lưu Vịnh Lâm đang ở một góc phát run.

Mục Anh Thần nghe anh ta nói như vậy sắc mặt càng thêm u ám, anh đương nhiên biết, chính là anh ta lôi Tô Vãn Hạ trên đất đi xa như vậy, anh chắc chắn sẽ không buông tha cho bất kỳ người nào làm tổn thương cô.

Lưu Vịnh Lâm nghe Trác Vinh Hạo nói như vậy, lớn tiếng kêu lên: "Trác Vinh Hạo, anh là người lòng lang dạ sói, uổng công trước kia tôi giúp anh là nhiều chuyện như vậy, anh thế mà lại đổ hết tội lên người tôi! Anh có còn lương tâm hay không!"

Trác Vinh Hạo lập tức phản bác: "Vốn chính là anh thấy sắc lên tâm, còn kéo theo tôi!"

Mục Anh Thần lười nhác quản bọn họ chối đi chối về, đoạn video anh đã xem, chuyện xảy ra thế nào anh rõ như lòng bàn tay.

"Phế anh ta một cái chân!" Đôi môi xinh đẹp của anh khẽ động, thanh âm băng lãnh tàn khốc.