Chương 21.2: Mục Anh Thần nổi giận 1

Edit: Moon

Đầu óc linh hoạt, cô giả vờ đau chân xoa lên cổ chân, chờ khi hai người đàn ông tới lôi cô đi, trong nháy mắt cởi giày, ném về phía hai người đàn ông.

Khi con người bị ép vào đường cùng, thân thể sẽ không tự chủ được bộc phát ra một sức mạnh đáng kinh ngạc, cô cấp tốc đứng dậy, chịu đựng đau đớn ở chân lao về phía cuối hành lang.

"Móa ***, dám chạy!" Sau lưng truyền đến tiếng mắng của đám người hung tợn kia

Cô không dám quay đầu, dốc toàn lực chạy về phía trước, rõ ràng cách cuối hành lang không quá xa, nhưng cô lại cảm thấy mãi mãi cũng không thể tới cùng.

Mục Anh Thần một mặt lãnh khốc đi ra khỏi phòng, trực tiếp đi thẳng tới khu toilet dành cho thượng khách, anh mặc dù không thường lui tới chỗ thế này, nhưng nhiều ít cũng đã tới mấy lần.

Vừa mới đi qua chỗ ngoặt, đã nhìn thấy hành lang cách đó không xa có một đám người vây quanh, trong lòng của anh đột nhiên trầm xuống, một dự cảm chẳng lành đột nhiên lan khắp toàn thân.

Vừa cất bước muốn đi xem xét chuyện gì đang xảy ra, đã nhìn thấy một người phụ nữ đột nhiên lao ra khỏi đám người, chân trần chật vật chạy về phía anh.

Trái tim anh trong nháy mắt rơi xuống đáy vực, cùng với ngọn lửa ngút trời, hơi thở băng lạnh trong nháy mắt từ thân thể cao lớn phát ra.

Anh nhanh chóng đi thẳng về phía trước, đôi mắt đen tuyền tràn đầy hung ác nham hiểm.

Một tay ôm lấy Tô Vãn Hạ chỉ lo cúi đầu chạy như điên vào lòng, sau đó tiến lên hai bước, một cước đá người đàn ông đang đuổi theo xuống đất, anh vừa ôm Tô Vãn Hạ, vừa tàn nhẫn hung hăng đánh đám người kia.

Khắp nơi vang lên tiếng kêu gào, còn chảy rất nhiều máu.

Mục Anh Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông một mặt hoảng sợ ngồi trên ghế salon.

Sau đó lấy điện thoại ra, chỉ thấy anh nhẹ nhàng ấn xuống một cái, không bao lâu bốn bốn vệ sĩ đã xuất hiện ở hành lang, cung kính đi tới trước mặt anh, cúi đầu.

Chỉ nghe anh lạnh lùng mở miệng: "Dạy dỗ đám người này một chút rồi đưa đến cục cảnh sát, ba năm năm nữa tôi không hi vọng lại nhìn thấy bọn họ."

Một người trong đó gật đầu đáp rõ, anh ta hiểu được ý tứ của Mục thiếu, không hi vọng nhìn thấy chính là không muốn thấy ở trong tù.

"Về phần anh ta và anh ta. Trông coi cho thật kỹ, chờ tôi quay lại xử trí." Mục Anh Thần nâng một ngón tay chỉ vào Trác Nhị và người đàn ông mặc sơmi xanh đang kêu gào thảm thiết trên đất, nếu như anh nhớ không lầm, anh ta và Trác Nhị thường xuyên cấu kết với nhau làm việc xấu, vậy chuyện này, anh ta tuyệt đối thoát không khỏi liên quan.

Trác Nhị nghe được câu này, giống như nghe thấy một lời nguyền lấy mạng, sắc mặt vốn dĩ đã tái nhợt lại càng thêm nhợt nhạt, anh ta cuống quít từ trên ghế salon bổ nhào về phía chân Mục Anh Thần, hoảng sợ lắp bắp nói ra: "Mục thiếu, anh tha cho tôi đi."

"Cầu xin anh tha cho tôi lần này đi, tôi thật sự không biết cô ấy có quan hệ với anh."

"Lần sau tôi không dám nữa, Mục thiếu."

Mục Anh Thần một cước đá văng anh ta ra, ngay cả một ánh mắt cũng không bố thí cho anh ta, trực tiếp ôm ngang Tô Vãn Hạ lên, nhanh chóng đi ra ngoài, nếu như quan sát kỹ, có thể phát hiện đôi bàn tay thon dài trắng nõn đang khẽ run.

Đến lúc này Tô Vãn Hạ mới khôi phục tâm thần, vừa rồi cô ngay cả chính mình cũng không biết là làm thế nào chạy ra khỏi vòng vây của đám người kia, cũng không biết Mục Anh Thần làm sao đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, chỉ là cô cảm thấy quá mệt mỏi, nhẹ nhàng tựa vào bờ vai cứng ngắc của anh, mỏi mệt nhắm đôi mắt chua xót lại.

Cái ôm này mãi mãi mang lại cảm giác an toàn như vậy, không, phải nói là người này, mặc kệ là lúc trước hay là hiện tại, chỉ cần có anh ở bên cạnh, cô cái gì cũng không sợ.

Mục Anh Thần nhìn động tác của người trong ngực, đáy mắt xẹt qua một tia không rõ cảm xúc, sau đó bước nhanh hơn.