Chương 21.1: Mục Anh Thần nổi giận 1

Edit: Moon

Tô Vãn Hạ tay nắm chặt thành nắm đấm, căm tức nhìn hai khuôn mặt bỉ ổi trước mặt, lửa giận trong l*иg ngực bốc lên ngùn ngụt.

Cô khinh thường hừ lạnh một tiếng, tùy ý hỏi ngược lại: "Bao nhiêu tiền?"

Hai người đàn ông nghe thấy cô nói như vậy, đều một mặt hưng phấn nhìn cô, trong lòng đã nhịn không được muốn ôm báu vật tuyệt sắc vào trong ngực.

Khóe miệng Tô Vãn Hạ khẽ mỉm cười, nhìn hai người đang suy bụng ta ra bụng người.

Thừa dịp hai người đàn ông trước mặt mất tập trung, cô trong nháy mắt nâng chân phải, mạnh mẽ đá vào giữa hai chân người đàn ông mặc áo sơmi hoa gần nhất.

Đồng thời, một cái tay nhanh chóng cầm gạt tàn thuốc bằng thủy tinh, hung hăng ném vào người đàn ông mặc áo sơmi hoa, lúc đầu cô muốn chào hỏi cái đầu của anh ta, nhưng gạt tàn thuốc này nhìn có vẻ không lớn, cầm ở trong tay lại giống như một hòn đá, nếu quả thật đập vào đầu anh ta thủng một lỗ lớn, cô sẽ gặp rắc rối.

Một loạt hành động này, Tô Vãn Hạ thực hiện vô cùng trôi chảy, trong nháy mắt, hai tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp hành lang, trong đó có một tiếng tương đối thê lương, không cần nghĩ cũng biết người nào kêu bi tráng như thế.

Làm xong những thứ này, cô cũng không buồn nhìn thêm, co cẳng giống như trước chạy đi, rẽ phải ở cuối phía trước chính là bao sương của bọn cô.

Cô không ngốc, những người khu thượng khách ở Dạ Mị đều không phải loại người gì tốt, nhưng nếu cô không lao ra, hai người đàn ông kia không chừng sẽ làm hành vi gây rối gì với cô, bây giờ nếu cô còn không mau chạy, chờ người trong bao sương của bọn họ ra, vậy cô thật sự sẽ gặp rắc rối.

Cô chạy thục mạng về phía trước, so với chạy marathon còn tốt hơn, nhưng mang giày cao gót vốn ảnh hưởng tới việc chạy của cô, người đàn ông mặc sơmi xanh kia cũng đã nhanh chóng đuổi theo cô.

Sơ sẩy một cái, mất thăng bằng, chân trái đột nhiên trật một cái, Tô Vãn Hạ lập tức té nhào xuống thảm đỏ.

Còn không đợi cô đứng dậy, người đàn ông mặc sơmi xanh đã chạy đến trước gót chân cô, "Con đàn bà thúi! Ông đây coi trọng cô là phúc khí của cô, lại dám đánh lén, xem tôi làm sao dạy dỗ cô! !" Vừa nói vừa kéo tay Tô Vãn Hạ một cái, hung hăng lôi cô quay trở về.

Tô Vãn Hạ ngã không nhẹ, bây giờ lại bị người đàn ông dùng một tay lôi trên đất, cô cảm thấy cánh tay của cô như sắp gãy, thân thể hung hăng ma sát với mặt đất, tuy có thảm, nhưng cũng đau rát.

Tay còn lại của cô ra sức bẻ tay người đàn ông kia, chân trái không làm gì được, cô dùng chân phải liều mạng đạp xuống đất, nhưng không có chút nào tác dụng nào.

"A!" Bỗng nhiên người đàn ông kia đột nhiên văng cô ra mặt đất, đau đến nỗi cô hét ra một tiếng.

"Trác Nhị! Anh nói xem làm thế nào trừng trị cô ta!" Người đàn ông mặc áo sơmi xanh hỏi người đàn ông sắc mặt trắng bệch ngồi trên ghế sofa, lúc này người trong bao sương cũng đã ra, vây chặt lấy Tô Vãn Hạ.

Tô Vãn Hạ chật vật nằm rạp trên mặt đất, mấy sợi tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người được gọi là Trác Nhị đang một mặt âm trầm ngồi trên ghế salon, nếu như bây giờ cô gọi Mục Anh Thần thì nhất định không còn kịp rồi, cô đã có chút hối hận vì hấp tấp một mình chạy ra ngoài, bây giờ kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

"Con đàn bà thúi này, cô dám đá tôi? Chán sống à?" Trác Nhị hung hăng nâng đầu cô lên, nhéo cằm của cô, "Dung mạo không tồi, đáng tiếc tính tình quá bướng bỉnh, hôm nay hãy để các huynh đệ dạy dỗ cô cho tốt!"

Sau đó buông tay ra, nói với những người đàn ông khác: "Lôi cô ta vào!"

Nghe được câu này, Tô Vãn Hạ luống cuống, cô thật sự không ngờ những người này có lá gan lớn như thế, thế mà tùy tiện ác liệt đối đãi với cô, cô không thể đi vào, tuyệt đối không thể đi vào, nếu quả thật tiến vào, hậu quả kia, chính cô cũng không dám tưởng tượng.