Chương 20.2

Mục Anh Thần nhìn cô ôn nhu cười cười, nghiêm túc nói, "Được..."

Trong đầu nháy mắt hình ảnh thay đổi...

Đó là một mùa xuân tươi sáng, cây tử đằng duy nhất trong khuôn viên trường nở hoa ...

Màu tím cao quý diễm lệ nổi bật nhất trong hoa cỏ trong khuôn viên trường, hương hoa thanh nhã làm cho người ta mê mẩn, những cánh hoa bay theo gió như mộng như ảo...

Mục Anh Thần dựa vào thân cây ngồi, lẳng lặng đọc sách, Tô Vãn Hạ lười biếng nằm trong lòng anh ngủ gật, lúc ấy cô cảm thấy ôm ấp anh rất thoải mái, rất có cảm giác an toàn, liền mơ mơ màng màng nỉ non nói: "A Thần... Từ bây giờ, chỉ cho phép anh ôm em, không được phép ôm người khác! ”

"Anh đã bao giờ ôm người khác chưa?" Mục Anh Thần nhíu mày, đem tầm mắt chuyển đến người nằm ngủ gật trong lòng anh.

Tô Vãn Hạ làm bộ suy nghĩ một chút, sau đó nửa híp mắt, đắc chí trả lời: "Ừm... Có vẻ như không có. ”

Mục Anh Thần nhìn bộ dáng đáng yêu của cô, kìm lòng không được in một nụ hôn lên cái trán bóng loáng trắng nõn của cô.........

Bỗng nhiên, trong trí nhớ lại xuất hiện một tòa lâu đài rất lớn, mặc dù cổ xưa trang nghiêm, nhưng khắp nơi lộ ra sự xa hoa của quý tộc!

Tô Vãn Hạ sắc mặt trắng bệch, trong nháy mắt hoàn hồn, mạnh mẽ từ trong ngực Mục Anh Thần giãy dụa đứng dậy.

"Em... Em đi toilet một chuyến.” Nói xong liền chạy ra khỏi phòng.

Thân thể Mục Anh Thần cứng đờ, ý cười nơi đáy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh, nặng nề dựa vào sô pha, vô lực nhắm lại đôi mắt đen nhánh.

Mấy người Quý Hoa có chút không hiểu, vừa rồi còn tốt, sao trong nháy mắt hai người lại trở lên như vậy?

Bầu không khí trong phòng nhất thời có chút quái dị, Quý Hoa cùng Mục Sơ Dương cũng không hát nữa, họ đến bên cạnh bàn yên lặng uống rượu.

Ước chừng qua bảy tám phút, còn không thấy Tô Vãn Hạ quay lại, trong lòng Mục Anh Thần sinh ra một chút phiền não, lại qua hai phút, Tô Vãn Hạ vẫn không có quay lại.

Mục Anh Thần lạnh lùng từ trên ghế sa lon đứng lên, sải bước đi ra ngoài.

Đám người Quý Hoa đứng lên muốn đuổi theo, bị anh giơ tay lên ngăn lại.

Tô Vãn Hạ sau khi ra khỏi phòng riêng, hỏi nhân viên công tác vị trí toilet, sau khi điều chỉnh xong cảm xúc quá mức khẩn trương của mình, mới có chút thấp thỏm từ bên trong đi ra, dù sao vừa rồi ở trong phòng là cô thất thố.

Phòng riêng của họ nằm trong khu VIP, khi cô đi ngang qua các phòng riêng khác, có hai người đàn ông nửa say ngồi trên ghế sofa trên hành lang hút thuốc.

Nhìn thấy cô đi tới, vẻ mặt háo sắc nhìn chằm chằm cô, cô khẽ nhíu mày, khi đi ngang qua bên cạnh bọn họ, người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh lá cây mạnh mẽ đứng lên ngăn cản trước mặt cô.

"Mỹ nữ, có hứng thú cùng chúng tôi uống một chén không?" Người đàn ông kia nhìn chằm chằm Tô Vãn Hạ cà lơ phơ mở miệng.

Tô Vãn Hạ trong nháy mắt trầm mặt, vòng qua gã từ bên kia, một người đàn ông áo sơ mi hoa khác cũng đứng lên, chắn trước mặt cô.

"Ngại sao? Tôi đến Dạ Mị thời gian dài như vậy, thật đúng là chưa từng thấy qua mỹ nữ xinh đẹp như cô đâu? "Dứt lời còn vươn tay sờ mặt Tô Vãn Hạ.

Tô Vãn Hạ lui về phía sau một bước, hừ lạnh một tiếng: "Cặn bã giống như các anh, còn muốn bổn tiểu thư cùng các anh uống rượu? "Bình sinh cô ghét nhất chính là loại cặn bã như bọn họ, không làm việc đàng hoàng, cả ngày chỉ biết ăn uống đánh bạc.

"Yo, tính tình mỹ nữ rất lớn nha!" Người đàn ông mặc áo sơ mi hoa vẻ mặt hưng phấn nhìn Tô Vãn Hạ, "Bổn thiếu gia liền thích loại người như cô, một đêm bao nhiêu, ra giá đi, thiếu gia tôi có rất nhiều tiền! ”