Chương 20.1

Cô cảm thấy, tâm tư vừa rồi của cô khẳng định bị Mục Anh Thần nhìn thấu, người đàn ông này này chính là cố ý, cư nhiên bán đứng chính mình dụ dỗ cô! Bụng dạ quá đen tối vô sỉ!

Tô Vãn Hạ càng nghĩ càng giận, bản chất nữ hán tử trong nháy mắt được khơi dậy.

Chợt đoạt lấy nước trái cây trong tay Mục Anh Thần, “ba” một cái đặt lên bàn.

Đầu óc nóng lên, một phen liền đẩy Mục Anh Thần vào sô pha, tiến lên trước mặt anh, không chút do dự vươn hai tay về phía gương mặt tuấn mỹ mà người thần căm phẫn, dùng sức kéo khóe môi tuyệt mỹ kia, đồng thời trong miệng còn lẩm bẩm: "Để cho anh cười, để cho anh cười."

“Lớn lên thật đẹp trai a!”

“Anh thật yêu nghiệt, nên tìm đạo sĩ đem anh thu lại.”

"Xem anh còn lấy sắc dụ người!"

Mục Anh Thần đầu tiên là kinh ngạc nhìn chằm chằm người nổi bão trước mắt, sau đó đôi mắt đen nhánh sâu thẳm dâng lên ý cười.

Lúc bọn họ còn ở bên nhau, Tô Vãn Hạ bị anh nhìn thấu tâm tư nhỏ, cô đều sẽ xấu hổ ngược đãi khuôn mặt tuấn tú cùng tóc của anh, dùng cái này để che dấu bộ dáng xấu hổ của mình.

Nhìn tất cả hành động của cô hiện tại, có phải nói rõ suy đoán vừa rồi của anh là đúng hay không, cô thật sự nghĩ đến điều đó?

Tâm trạng tốt đẹp của Mục Anh Thần trong nháy mắt lại tăng lên một độ cao khác, hai cánh tay còn vòng qua eo nhỏ nhắn của Tô Vãn Hạ, sợ cô kích động quá độ không cẩn thận té ngã.

Hai người đột nhiên ầm ĩ như vậy, đem mấy người khác bị sốc không nhẹ.

Tuy rằng những người trông như liều mạng hát, những người trông như đang uống rượu, chơi sàng, nhưng khóe mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Mục Anh Thần và Tô Vãn Hạ, dù sao lòng hiếu kỳ của mọi người cũng tương đối lớn.

Nhưng... Ai có thể nói cho bọn họ biết tình huống bây giờ là như thế nào, đảo mắt một cái, hai người, ách...

Chỉ thấy Tô Vãn Hạ khom người, nửa nằm sấp trên người Mục Anh Thần, một chân còn quỳ giữa hai chân thon dài của anh, sắc mặt ảo não xoa nắn mái tóc đen không tính là quá dài của anh.

Nhưng mà ánh mắt anh lại hàm chứa ý cười, sủng nịch nhìn chằm chằm Tô Vãn Hạ đang giày vò tóc anh, tay còn mập mờ vòng quanh eo cô.

Mấy người Quý Hoa, Mục Sơ Dương, Mục Phong đều khϊếp sợ há to miệng, tròng mắt đều muốn rơi xuống đất. Không tự chủ được đều yên lặng tán thưởng thành tiếng: Vãn Hạ quả nhiên là hán tử trong nữ hán tử, mặc kệ thanh tỉnh hay không, đều dám đem đại ca bọn họ đẩy ngã xuống, bội phục, bội phục!

Án Ức Nhu không chỉ so sánh trong đầu với cảnh tượng đêm hôm đó, nhìn một hồi, còn tự mình gật gật đầu, vẫn là ngày đó quy mô lớn hơn một chút!

Khang Hiểu Lan thì mắt lóe ra kim quang, ấy cũng phải học Vãn Hạ một chút, mau chóng đem Mục Phong đánh ngã, để cho trái tim anh ta vĩnh viễn treo ở trên người cô ấy.

Mục Anh Thần cảm thấy, nếu chỉ có hai người anh và Tô Vãn Hạ, vậy anh rất vui vẻ cùng cô chơi đùa, nhưng nhiều đôi mắt nhìn như vậy, tóm lại không tốt lắm!

Một tay hơi dùng sức, liền kéo Tô Vãn Hạ vào trong ngực, sau đó vững vàng ôm chặt.

Tô Vãn Hạ không bận tâm, đảo mắt liền nằm ở trong ngực Mục Anh Thần.

Hơi thở của người đàn ông trưởng thành trong nháy mắt bao bọc cô, trái tim cô không thể khống chế run rẩy, loại cảm giác quen thuộc này... Cái ôm rộng lớn ấm áp này, tất cả đều kêu gọi cô phong tỏa những ký ức đau lòng ở sâu trong lòng.

Một ngày nọ, Tô Vãn Hạ cùng Mục Anh Thần còn có Mục Phong, Quý Hoa mấy người cùng nhau đến sân bóng rổ chơi bóng rổ, trước mặt đi tới ba học muội dáng người nóng bỏng, Quý Hoa mãnh liệt huýt sáo với họ, Mục Anh Thần cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn, chỉ liếc mắt một cái, Tô Vãn Hạ không vui, quay mặt anh lại, bá đạo nói: "A Thần... anh chỉ có thể nhìn em, không được nhìn các cô gái khác! ”