Chương 9: Khiêu Chiến Tôn Nghiêm Của Anh

An Nhược cũng không có tra hỏi cậu, cô lấy giấy ghi chú ra viết cho An Cát một cái địa chỉ.

"Đây là địa chỉ chỗ ở hiện tại của chị, sau này gọi điện thoại không tìm được chị thì có thể đến đây tìm."

"Vâng, em biết rồi." An Cát cẩn thận cất kỹ địa chỉ, dè dặt hỏi: "Chị, chị tức giận sao?"

An Nhược cười lắc đầu: "Tìm được em, nhìn thấy em bình an thì không tức giận."

"Không phải... Em muốn hỏi, bởi vì em khiến chị gả cho người chị không thích, chị tức giận không?"

"Dĩ nhiên không tức giận!" An Nhược trả lời rất tự nhiên, "Tại sao chị phải tức giận? Chị là cô gái, cô gái cũng phải lập gia đình, sau này cũng sẽ có cô gái gả cho em."

"Chị!" Sắc mặt An Cát đỏ bừng vì mắc cỡ, vội vàng nói sang chuyện khác: "Chị... Anh rể đối xử tốt với chị không?"

"Rất tốt, để cho chị ở căn phòng lớn, bất kể là ăn mặc tiêu dùng cũng đều tốt hơn trước kia."

An Cát cười, bởi vì dưới cái nhìn của cậu, chỉ cần tốt hơn nhà chú thì nhất định là sống tốt rồi.

Chị có thể thoát khỏi nhà chú, có được cuộc sống tốt, cậu cảm thấy rất vui vẻ.

An Nhược thu lại nụ cười nơi khóe miệng, xin lỗi nói: "Tiểu Cát, chị bỏ em lại đi lập gia đình, hy vọng em đừng trách chị. Bây giờ em chỉ thể tạm thời ở nhà chú, học tập cho giỏi, chờ chị tìm được cách đón em đi ra."



"Vâng, em biết rồi. Chị, chị yên tâm đi, em sống rất tốt, thật ra thì chú đối xử với em vẫn rất tốt, chị không cần lo lắng cho em."

An Nhược biết lời cậu bé nói đúng lời thật.

An Cát bất kể nói thế nào đều là đứa bé trai duy nhất của nhà họ An.

Cho dù chú không định gặp cô nữa thì cũng sẽ không đối xử với An Cát quá mức nghiêm khắc.

Chị em nói chuyện một hồi, An Nhược muốn đưa An Cát trở về.

Đầu tiên, bọn họ đi nhà hàng ăn một bữa cơm, mới trở lại nhà họ An.

Đối với việc An Cát chạy loạn khắp nơi, Từ Tuệ Văn nói bóng nói gió một hồi, nhưng mà hai chị em bọn họ cũng không để ở trong lòng.

An Nhược trở lại biệt thự đã là tám giờ tối.

Đi vào phòng khách, cô cảm giác bầu không khí như cứng lại.

"Lại còn dám trở về." Đường Ngọc Thần ngồi ở trên ghế sa lon, lạnh lùng nói.



An Nhược nhìn sắc mặt không tốt của anh ta, trong lòng có mấy phần khϊếp đảm, nhưng trên mặt cô vẫn rất bình tĩnh, không biểu hiện ra.

"Bây giờ là tám giờ, tôi không vượt quá giờ giới nghiêm." An Nhược nhàn nhạt nói, ý là nói cô tuân theo quy định trong hợp đồng.

Đường Ngọc Thần cười nhạt, "Vậy thì sao, cô vẫn không chuẩn bị bữa ăn tối cho tôi."

"Thần thiếu, tôi làm thức ăn không ngon, tôi cũng cho rằng anh thật lòng không muốn ăn đồ tôi nấu. Anh chỉ muốn dùng cách này để làm khó tôi, nhưng anh không cho rằng cách làm này của anh quá ngây thơ hay sao?" An Nhược tức giận nói.

Gả cho anh ta, cũng đã đủ bực bội rồi.

Cô mới sẽ không vâng vâng dạ dạ ở trước mặt anh ta, làm một người không có tôn nghiêm.

Sắc mặt Đường Ngọc Thần âm trầm, tính khí của An Nhược vượt ra khỏi tưởng tượng của anh.

Anh luôn cao cao tại thượng, bất kể là ai ở trước mặt anh cũng sẽ kính sợ anh ba phần.

Nhưng cô không phải, lần lượt nói những lời khó nghe với anh, lần lượt khiêu chiến tôn nghiêm của anh, cô là không sợ hãi hay là chưa biết trời cao đất rộng?

"Ha, cô nói không sai, tôi chính là cố ý làm khó cô. An Nhược, tôi không muốn để cô sống tốt đó, cô làm được gì?" Đường Ngọc Thần thẳng thắng thừa nhận, nói chuyện vô cùng hống hách.

An Nhược cạn lời trợn mắt nhìn anh ta, "Theo anh thôi, anh muốn làm khó tôi nhưng tôi chưa chắc đã phụng bồi. Đừng tưởng rằng khiến tôi không sống tốt thì tôi sẽ sợ anh."