Chương 8: Cô Vợ Tính Khí Rất Kém Cỏi

Tiểu Cát là người thân duy nhất của cô, cậu bé không thể xảy ra chuyện gì.

An Nhược muốn báo cảnh sát, nhưng mà chỉ có mất tích bốn mươi tám giờ thì cảnh sát mới thụ lý. Mà cô không quen nhiều bạn, càng không biết tìm ai mới có thể giúp đỡ cô.

Lúc này điện thoại di động của cô reo lên, An Nhược cho là Tiểu Cát có tin tức, liền vội vàng nghe điện thoại.

"Alo, xin hỏi là ai vậy ạ?"

"An Nhược!" Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp và đầy tức giận của người đàn ông, đây là tiếng của Đường Ngọc Thần.

Không nghĩ tới là anh ta, thái độ của An Nhược lập tức lạnh xuống, nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì không?"

"Cô xem bây giờ mấy giờ rồi, cô đã chuẩn bị xong bữa ăn tối tôi yêu cầu chưa? Cô lập tức trở về cho tôi, nếu không đừng trách tôi đối xử với cô không khách khí!"

"Thật xin lỗi, tôi có chút việc tạm thời vẫn không thể trở về. Hôm nay anh hãy kêu người giúp việc nấu cơm cho anh đi, lần sau tôi nhất định sẽ không quên."

"Chuyện của cô tôi không quan tâm, tôi ra lệnh cho cô lập tức trở về ngay!" Đường Ngọc Thần nhấn giọng.

Trong lòng An Nhược chán ghét, anh ta thật không biết nói đạo lý.

Nếu như cô thật sự không trở về, chẳng lẽ anh ta sẽ không ăn cơm?

Vậy thì đừng ăn!



Không muốn nghe anh ta nói nhảm, An Nhược trực tiếp cúp điện thoại. Nghe thấy tiết tút tút, Đường Ngọc Thần đầu tiên là sững sốt một chút, tiếp theo chính là tức giận.

Cô lại dám cúp ngang điện thoại của anh!

Đời này, cô ta người đầu tiên dám cúp ngang điện thoại của anh!

Đường Ngọc Thần lại gọi tới, nhưng bất kể điện thoại bao nhiêu cuộc, người bên kia vẫn không nhận.

Rất tốt, anh đã cưới một người vợ tính khí rất kém cỏi.

Đường Ngọc Thần âm lãnh cười một tiếng, An Nhược, tôi sẽ không bỏ qua cô!

Điện thoại di động không vang lên nữa, An Nhược cũng yên tĩnh không ít. Nghỉ ngơi một hồi, cô tiếp tục tìm Tiểu Cát.

Đi mấy bước, cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức ngoắc taxi, báo tên một chỗ.

Nơi nà là một góc nhỏ cũ kỹ của thành phố J, nhà cửa được xây dựng đã ba chục năm,hết sức cũ kỹ.

Nhưng mà, nơi này là nơi ở thuở ấu thơ của An Nhược.

Lúc cha mẹ còn sống, bọn họ chung sống với nhau ở đây.

Đáng tiếc vào lúc Tiểu Cát một tuổi, cha mẹ thì đều xảy ra tai nạn xe cộ mà qua đời, sau đó cô và Tiểu Cát được chú nhận nuôi, rời khỏi chỗ này.



Nhớ lần trước tới nơi này, là lúc Tiểu Cát bảy tuổi, cô dẫn cậu đi cùng, cùng cậu nói rất nhiều chuyện liên quan đến quá khứ.

Trong tiểu khu có một sân giải trí nho nhỏ, An Nhược thấy một bé trai gầy yếu ngồi ở trên xích đu, cúi đầu, đang yên lặng đung đưa hai chân.

"Tiểu Cát." An Nhược mừng rỡ đi tới, tay yêu thương sờ đầu cậu bé.

An Cát chợt ngẩng đầu, nhìn thấy chị cậu bé cũng rất vui vẻ.

"Chị, làm sao chị biết em ở đây?"

An Nhược vui mừng xong thì chính là tức giận: "Tại sao em lại chạy lung tung? Em có biết chị vì tìm em mà chạy đi bao nhiêu nơi không, em có biết chị lo lắng cho em cỡ nào không?"

"Thật xin lỗi." An Cát áy náy nói.

Cậu bé cúi đầu nhỏ giọng nói: "Chị, thật ra thì em muốn đi tìm chị nhưng mà em không biết chị ở đâu. Sau đó em tới nơi này, em nghĩ chị không tìm được em thì nhất định sẽ tới nơi này."

An Nhược nghe vậy, trong lòng có mấy phần khó chịu.

Cô ngồi xổm người xuống, dịu dàng nhìn Tiểu Cát: "Vậy tại sao em không gọi cho chị?"

Tiểu Cát không nói, cậu có nghĩ đến gọi điện thoại cho An Nhược. Nhưng cậu không biết nên nói cái gì, dưới cái nhìn của cậu, là bởi vì cậu nên chị mới gả cho người mình không thích.

Cậu rất thương tâm, rất khó chịu, không muốn trở lại cái nhà lạnh như băng đó, chỉ có thể trốn tránh một mình.