Chương 10: Coi Như Là Bị Chó Cắn

Mới kết hôn một ngày, người đàn ông này đã ác liệt như vậy, cuộc sống của cô sau này như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

Nhưng mà cô không sợ, cô vĩnh viễn cũng sẽ không để cho người ăn hϊếp cô được đắc ý.

Anh ta nói chuyện vô lại, cô đáp lại cũng càng đanh đá hơn.

May là Đường Ngọc Thần có thể nói là ăn nói có chừng mực, dù giận đến mức không nói ra lời, đều nói tú tài gặp âm binh, cứ im lặng không nói là được.

An Nhược không muốn tiếp tục gây gỗ với anh ta, nhàn nhạt nói: "Không có gì thì tôi đi nghỉ ngơi."

Hôm nay đi cả một ngày, cô quá mệt mỏi, chỉ muốn tắm và ngủ sớm một chút.

Trở lại trong phòng ngủ, An Nhược cởϊ qυầи áo xuống, mặc váy ngủ hai dây định đi vào phòng tắm.

"Rầm ——" Cửa phòng đột nhiên bị người dùng lực đẩy ra.

Đường Ngọc Thần mặt không đổi sắc đứng ở cửa, An Nhược nhíu mày: "Anh có biết phép tắc hay không, trước khi vào phòng không biết gõ cửa sao?"

Ánh mắt đen láy của người đàn ông nhìn chằm chằm thân hình mặc váy ngủ hai dây của cô, ánh mắt sắc bén không khỏi sâu thêm mấy phần.

Da của An Nhược rất trắng, trắng nõn giống như là sữa bò, còn có một cổ hơi thở thư hương.

Cộng thêm thân thể của cô nhỏ bé, hết sức yểu điệu, khiến cho người ta có một cảm giác xinh đẹp.



Cổ váy có hơi thấp, lộ ra bộ ngực mềm mại như ẩn như hiện của cô.

An Nhược tràn đầy dụ hoặc như vậy, một người đàn ông thấy cô cũng sẽ nảy sinh suy nghĩ không đàng hoàng.

Đường Ngọc Thần nhớ lại vẻ trẻ trung và tốt đẹp của An Nhược đêm đó, anh bỗng nhiên cảm giác bụng dưới căng lên, trong thân thể chợt xông lên một cỗ dục hỏa nóng bỏng.

Không kiềm hãm được, anh bước về phía An Nhược hai bước, An Nhược chống lại ánh mắt xanh biếc của anh, phòng bị lui về phía sau bốn bước.

"Anh muốn làm gì? Thần thiếu, anh đừng quên hợp đồng giữa chúng ta!" Cô vội vàng nhắc nhở anh ta, rất sợ anh ta sẽ làm ra chuyện đêm đó.

Đêm hôm đó đối với cô mà nói là một cơn ác mộng, cũng là một loại tổn thương.

Đời này, cô không muốn trải qua chuyện đó thêm lần nào nữa.

Đường Ngọc Thần hơi cong khóe miệng, tà mị cười nói: "Cô cho rằng tôi muốn làm gì cô?"

"Vậy anh đi vào làm gì? Tôi mệt mỏi, buồn ngủ."

"An Nhược, không phải cô đã quên cô là vợ tôi rồi chứ. Cho dù cô có buồn ngủ thì cũng phải ngủ chung một phòng với tôi."

An Nhược vội vàng nói: "Chúng ta đã ký hợp đồng, nếu như tôi không đồng ý, anh không thể ép tôi."



"Cô và tôi ngủ chung, chưa chắc tôi đã đυ.ng vào cô." Đường Ngọc Thần cười có mấy phần tà tứ, giọng điệu cũng có chút xấu xa.

Chưa chắc sẽ đυ.ng, chính là không bảo đảm có đυ.ng vào hay không.

An Nhược sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh ta.

Dù sao trai gái ngủ chung một giường, không ai có thể đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.

An Nhược không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không ngây ngốc ngủ chung một phòng với anh ta, "Không cần, tôi ngủ ở đây tương đối tốt, anh bảo Lệ Toa ngủ chung với anh đi."

"Coo ghen?" Đường Ngọc Thần hỏi ngược lại.

An Nhược bình tĩnh lắc đầu: "Tôi không có ghen, người phụ nữ của anh là Lệ Toa, anh nên ngủ chung với cô ta mới đúng."

Đường Ngọc Thần đột nhiên sầm mặt, lời của cô khiến cho người nghe thấy không thoải mái.

"Cô thì không phải là người phụ nữ của tôi? ! An Nhược, cô đừng quên người đàn ông đầu tiên của cô là tôi, bây giờ cô còn là vợ của tôi, cô vĩnh viễn là người phụ nữ của tôi!"

Không đề cập tới chuyện lần đó thì thôi, vừa nhắc tới, An Nhược cũng rất tức giận.

Cô hờ hững nhìn thẳng Đường Ngọc Thần, mỉa mai cười: "Xin lỗi, đối với chuyện đêm hôm đó tôi coi như là bị chó cắn! Nếu như anh cho rằng tôi thất thân với anh thì chính là người phụ nữ của anh, vậy anh đã sai hoàn toàn rồi!"

"Cô!" Đường Ngọc Thần nhịn được tức giận, con ngươi hẹp dài híp lại, lộ ra ánh sáng nguy hiểm.