Chương 6: Tôi Có Một Yêu Cầu

An Nhược nghi ngờ mở ra, nhìn điều khoản bên trong.

Tổng cộng có mười mấy điều khoản, tất cả đều là ràng buộc cô.

Ví dụ như chín giờ tối phải về nhà, không cho phép cùng những người đàn ông khác dây dưa không rõ, không cho phép can thiệp mọi chuyện của chồng, không cho phép lợi dụng danh nghĩa của chồng làm bất cứ chuyện gì...

Có một điều còn rất khôi hài, một tháng An Nhược chỉ có thể nhận được năm ngàn tệ tiền tiêu vặt, trừ cái này ra, chi phí gì cũng không có.

An Nhược cười nhạt trong lòng, cô đã gả cho một người chồng gì thế này.

Con người giá trị hơn trăm tỉ, lại hẹp hòi keo kiệt đến nước này.

"Có vấn đề không?" Nhìn thấy cô nửa ngày không nói lời nào, Đường Ngọc Thần lãnh đạm hỏi.

"Không thành vấn đề." An Nhược ngẩng đầu, cười nhạt nói: "Nhưng mà, tôi có một yêu cầu."

Vẻ mặt Đường Ngọc Thần lập tức chìm xuống, "Tôi bỏ tiền ra mua cô, cô không có tư cách trả giá với tôi."

Nói chuyện thật trực tiếp.

Đúng vậy, cô là người vợ anh ta bỏ tiền ra mua mà thôi.

"Coi như là như vậy, tôi cũng là con người, tôi nghĩ tôi vẫn có quyền giành cho mình một chút phúc lợi." An Nhược mỉm cười.



Khóe miệng Đường Ngọc Thần hơi cong lên, lộ ra một tia giễu cợt.

"Nói đi, cô muốn phúc lợi gì?"

Anh ta cho là, An Nhược nhất định là muốn mượn cơ hội đòi tiền.

Dưới cái nhìn của anh ta, nhà họ An vì tiền chịu bán cô, người nhà họ An đều không đáng một đồng.

An Nhược suy nghĩ một chút, nói: "Thật ra thì yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó là không ngủ chung phòng. Ý là, khi tôi không đồng ý, anh không được phép ép tôi cùng anh thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Nếu như anh đồng ý, tôi sẽ thêm điều này vào, hai chúng ta ký tên, anh thấy thế nào?"

Trong mắt Đường Ngọc Thần nhanh chóng thoáng qua một tia kinh ngạc.

Đầu óc của người phụ nữ này bị úng nước hả.

Cô không chịu làm nghĩa vụ của người vợ, đến lúc đó càng không được cưng chìu hơn nữa.

Việc bây giờ cô nên làm đó là làm sao lấy lòng anh, khiến anh vui vẻ mới đúng, như vậy cô mới có thể sống tốt ở nhà họ Đường.

Đường Ngọc Thần nhìn chằm chằm An Nhược mấy giây, không nhìn ra một chút khác thường nào.

Hoặc là cô thật sự không có hứng thú gì với anh, hoặc là kỹ năng diễn xuất quá cao, đang chơi trò lạc mềm buộc chặt.

Nếu như là cái sau...

Môi mỏng của Đường Ngọc Thần khẽ nhếch, người phụ nữ này nhất định là không đơn giản.



"An Nhược, cô là vợ tôi, phục vụ tôi là nghĩa vụ của cô, cô cho rằng tôi dựa vào cái gì mà đáp ứng yêu cầu của cô?"

Cô cũng biết anh ta sẽ nói như vậy.

An Nhược luôn oán hận Đường Ngọc Thần đã chiếm đoạt lần đầu tiên của cô, cho nên lúc nói chuyện cũng rất không khách khí.

"Chỉ bằng tôi gả cho anh bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp nguy hiểm tánh mạng, chỉ bằng anh cưới tôi với động cơ không đơn thuần, chỉ bằng giữa chúng ta không có một chút cảm tình, chỉ bằng người phụ . Những lý do này có thể sao?"

Ánh mắt sắc bén của Đường Ngọc Thần lóe lên một cái, không nhịn được chế giễu lại: "Cô gả cho tôi thì chắc có động cơ đơn thuần, nói cho cùng, cô cũng vì tiền mới gả cho tôi!"

An Nhược hoàn toàn mệt mỏi.

Người vì tiền không phải cô, là cả nhà An Minh Khải, cô chỉ là một người bị hại.

Nhưng Đường Ngọc Thần không cho là như vậy, cô họ An, anh nhất định cho ràng cô và đám người An Minh Khải là cùng một bọn.

An Nhược gật đầu nói: "Anh nói không sai, tôi gả cho anh là có mục đích, anh cưới tôi cũng có mục đích, chúng ta đều có được thứ mình muốn, đây không phải là rất tốt sao?"

Nói xong, không cho anh cơ hội phản ứng, cô đã cầm bút viết lên yêu cầu kia của mình, rồi ký tên mình lên.

"Nếu như Thần thiếu không có ý kiến, thì ký tên đi." An Nhược đưa hợp đồng cho anh.

Đường Ngọc Thần nhận lấy đi, liếc mắt nhìn, cười nhạt.