Chương 4: Cô Vừa Vặn Là Thứ Sáu

Ánh mắt của An Minh Khải lạnh như băng, nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ cô đã quên, tôi mới là người giám hộ hợp pháp của Tiểu Cát. Đưa nó đi đâu, chỉ có thể do tôi định đoạt. Nhược Nhược, nếu như cô không gả cho Đường Ngọc Thần, vậy cô thật sự không gặp được Tiểu Cát nữa rồi. Bên nào nặng bên nào nhẹ, cô hãy tự suy xét đi."

"Chị. . ." An Cát nhịn được bật khóc, thương tâm nhìn cô.

Cậu bé không muốn xa chị, nhưng mà, cậu bé cũng không muốn chị hy sinh bản thân mình vì cậu.

"Tiểu Cát." An Nhược cũng khóc, đây là em trai duy nhất của cô, người thân duy nhất của cô.

Làm sao cô có thể để cho Tiểu Cát chịu khổ.

Vì Tiểu Cát, cho dù chết, cô cũng sẵn lòng.

An Nhược xụi lơ trên đất, ánh mắt trống rỗng: "Tại sao. . . Là tôi. . ."

Đường Ngọc Thần không phải rất ưu tú hoàn mỹ sao, có rất nhiều phụ nữ muốn gả cho anh ta, tại sao phải là cô.

"Không có tại sao, ba ngày sau, cô chuẩn bị làm cô dâu là được. Mấy ngày nay tôi sẽ đưa Tiểu Cát đi nơi khác, chờ cô ngoan ngoãn lập gia đình, lại để cho cô và nó gặp nhau."

An Minh Khải lạnh lùng nói xong, kéo An Cát muốn rời đi.

"Chị, thả tôi ra, tôi muốn chị!"



"Tiểu Cát, trả Tiểu Cát lại cho tôi." An Nhược bò dậy, muốn đuổi theo.

Từ Tuệ Văn nháy mắt ra hiệu với người giúp việc, bọn họ lập tức tiến lên kéo An Nhược, rất nhanh An Minh Khải đã mang Tiểu Cát rời đi.

An Nhược dừng giãy giụa, cô đột nhiên quay đầu trợn mắt nhìn bọn họ, trong mắt là hận ý dày đặc.

"Các ngươi làm như vậy, nhất định sẽ gặp báo ứng!"

An Tâm không thèm để ý cười một tiếng, cô ta đứng dậy ưu nhã bước chân đi tới trước mặt An Nhược, ánh mắt thâm độc nhìn chằm chằm cô, nhẹ nhàng nói.

"An Nhược, Đường Ngọc Thần có điều kiện tốt như vậy, cô biết tại sao tôi không gả cho anh ta mà là cô không? Cô có biết Đường Ngọc Thần có mấy vợ không?"

An Tâm cười ha ha một tiếng, nói tiếp: "Năm, bởi vì bát tự của Đường Ngọc Thần quá cứng, trong số mệnh sẽ khắc vợ, năm người vợ trước đều bị anh ta khắc chết. Tin đồn nói, anh ta sẽ khắc chết sáu người vợ, cô vừa vặn là người thứ sáu. Cô gả qua, chỉ sợ mạng cũng không lâu được. Cô nói báo ứng, vậy chúng tôi sẽ nhìn xem, ai sẽ gặp báo ứng trước."

Nhìn biểu tình khϊếp sợ của An Nhược, trong lòng An Tâm cảm thấy thật là sảng khoái.

Rốt cuộc cô ta cũng đợi đến ngày này, rốt cuộc cũng có thể thấy được An Nhược bị hủy diệt hoàn toàn.

————

An Nhược không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể gả cho Đường Ngọc Thần.

Trước khi cô chưa có năng lực bảo vệ Tiểu Cát, cô không thể mạo hiểm ép An Minh Khải đưa Tiểu Cát đến nước ngoài được.



Hôn lễ vào ba ngày sau.

Trước đó, An Minh Khải lấy được rất nhiều chỗ tốt, không chỉ cùng Đường Ngọc Thần ký một cuộc làm ăn lớn mà còn nhận được một trăm triệu sính lễ.

An Minh Khải kiếm được tiền bỏ túi, nhưng An Nhược lại chịu lỗ, cái giá phải trả là cả đời mình không nói, còn không lấy được gì cả.

Rất nhanh, ngày cưới đã đến.

Đây là một cuộc hôn nhân không có hôn lễ, chỉ là một tờ giấy chứng nhận kết hôn xem như là kết thúc.

Hơn nữa lúc đăng ký, Đường Ngọc Thần căn bản chưa từng xuất hiện.

Trong đầu An Nhược nghĩ, số lần anh ta kết hôn quá nhiều, có lẽ căn bản cũng không coi cuộc hôn nhân này là gì. Nhưng mà cô cũng không mong đợi hôn lễ gì, như vậy cũng thật tốt.

Chiếc xe sang trọng dừng lại ở trước một lâu đài phong cách thuần kiểu Âu châu.

Vừa lấy được giấy chứng nhận kết hôn, An Nhược liền bị đưa đến căn biệt thự này của Đường Ngọc Thần.

Phòng tân hôn của bọn họ rất đẹp, An Nhược không có lòng dạ nào thưởng thức, cô chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, gục ở giường mà ngủ.

"Thần thiếu. . . anh thật là xấu. . ."