Chương 3: Tại Sao Còn Không Buông Tha Cho Tôi

Chuyện thất thân này đối với cô là đả kích quá lớn, nghe lời An Tâm, cô không nhịn được muốn chế giễu lại.

"Nếu Đường Ngọc Thần tốt như vậy, tại sao chị còn không đi, cơ hội này tại sao chị không muốn?"

An Tâm không giận ngược lại cười: "An Nhược, chị em cô ở nhà chúng tôi mười mấy năm cũng nên báo đáp một chút chứ. Lại nói, nhà chúng tôi cũng không phải cơ quan từ thiện, sẽ không nuôi cô không công. Lại nói, cô cũng nên cảm kích chúng tôi, lần này chúng tôi đã giúp cô tìm được một núi dựa lớn, một gia đình tốt. Cô gả qua rồi, ăn mặc không lo."

An Nhược sững sốt, cô giật mình hỏi: "Chị có ý gì?"

An Minh Khải thấy con gái đã nói vậy, ông ta cũng không lừa gạt An Nhược nữa.

"Nhược Nhược, lần này cháu đúng là nên cảm kích chú thím. Chú thím đã tìm cho cháu một tấm chồng tôt, cậu ấy chính là Đường Ngọc Thần. Không phải cháu đang trách Đường Ngọc Thần chiếm thân thể của cháu sao, bây giờ tốt rồi, cháu sắp được gả cho cậu ấy, trở thành vợ của cậu ấy. Cho nên chuyện này, cháu cũng đừng so đo nữa."

"Các người... muốn gả tôi cho Đường Ngọc Thần? Gả cho tội phạm cưỡиɠ ɧϊếp ư!"

Từ Tuệ Văn không vui nói: "Đừng nói lời khó nghe như vậy, Đường tiên sinh có tài sản hơn trăm tỉ, cô có thể gả cho cậu ấy là phúc đức tu luyện mấy đời. Dùng thân thể của cô đổi lấy thân bận bà Đường, vẫn là Đường tiên sinh chịu thiệt."

An Nhược biết.

Bọn họ đã thật sự bán cô đi.

Còn bán rất sạch sẽ, không chỉ lợi dụng cô và Đường Ngọc Thần ký hợp đồng, còn thuận lợi đuổi cô ra khỏi cái nhà này.

"Ha, các người tính toán thật là kỹ càng!" An Nhược cắn răng nghiến lợi nói.

Cô lau sạch nước mắt, kiềm chế nỗi đau khổ trong lòng, lạnh lùng nói: "Tôi nói cho các người biết, tôi có chết cũng sẽ không gả cho Đường Ngọc Thần! Các người không thích tôi ở nơi này thì bây giờ tôi sẽ lập tức rời đi!"



"Chị!" An Cát một mực nghe lén bọn họ nói chuyện lao ra, ôm lấy eo cô khóc thút thít nói: "Chị, em đi cùng chị, chị đừng bỏ em lại!"

"Yên tâm, chị sẽ không bỏ em lại, đi đâu cũng sẽ mang theo em." An Nhược kéo tay cậu muốn phải rời đi.

An Minh Khải đột nhiên từ phía sau cướp An Cát đi, lạnh lùng nói: "Nhược Nhược, có lấy Đường Ngọc Thần hay không thì không do cô quyết định. Nếu cô không gả cho cậu ấy, tôi sẽ đưa Tiểu Cát ra nước ngoài, để cho các người cả đời không thể gặp mặt nhau."

An Nhược kinh ngạc nhìn chú, tựa như không nhận biết ông ta vậy.

"Chú, ông đã lợi dụng tôi lấy được thứ ông muốn, tại sao ông còn không buông tha cho tôi?"

"Nếu cô không gả cho Đường Ngọc Thần, lần góp vốn sau sẽ không được. Nhược Nhược, nếu cô đều thất thân cho cậu ấy thì không bằng người cũng đi theo, gả cho cậu ấy, để cho công ty của chú thuận lợi giành được tất cả vốn." An Minh Khải chẳng biết xấu hổ mà nói.

"An Nhược, cô phải suy nghĩ kỹ, An Cát bị đưa đến nước ngoài sống hay chết thì nghe theo mệnh trời." An Tâm nở một nụ cười vui vẻ nói, trong mắt lại thoáng qua vẻ đắc ý.

Cô ta hận An Nhược, bởi vì vẻ ngoài An Nhược đẹp hơn cô ta.

Ở trường học được chào đón hơn cô ta, chỉ cần là nơi có An Nhược ở thì cũng chưa có ai để ý đến sự tồn tại của cô ta.

Sự tồn tại của An Nhược đối với cô ta mà nói chính là ác mộng.

Chỉ có hoàn toàn phá hủy An Nhược, để cho cô chịu đau khổ, trong lòng cô ta mới có thể thoải mái.

Trên mặt An Nhược không có một phần huyết sắc, nhưng ánh mắt của cô rất kiên cường, rất quật cường: "Các người không có quyền đưa Tiểu Cát đi nước ngoài, tôi là chị của nó, tôi phải đưa nó rời đi!"

Lại nói Tiểu Cát cũng không thể đi nước ngoài, cậu bé bị bệnh hen suyễn, có thể nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào.